Dung Tư Thành nói: “Phòng làm việc thời trang của cô có thể cho tôi đầu tư lấy cổ phần không?” Mộ Yến Lệ hơi kinh ngạc, lập tức cười nói: “Được thôi, phải xem tổng giám đốc Dung sẽ đầu tư bao
nhiêu”
Dung Tư Thành nghiêm trang nói: “Cô nói đi, cô cần bao nhiêu?” Mộ Yên Lệ chơi lớn: “Ít ra cũng phải hơn trăm tỷ chứ nhỉ?”
Dung Tư Thành gật đầu: “Được, 150 tỷ đủ không?”
Sự hào phóng của anh khiến Mộ Yến Lệ buồn cười: "Tôi thích thành lập nền tảng thiết kế cho riêng mình, anh đập nhiều tiền như thế không sợ lỗ vốn à?”.
“Không sao. Cô xem rồi cho tôi chút cổ phần là được” Dung Tư Thành nói. Thực ra anh không biết nên bồi thường có như thế nào, vừa thua thiệt cũng vừa biết ơn cô, chẳng những đã cứu ông nội anh mà còn cả ơn cứu mạng Tề Vấn Tiêu lần trước, đừng nói là hơn trăm tỷ, dù là ngàn tỷ anh cũng sẽ không chớp mắt. Cả ân tình mà hôm nay thằng bé làm bạn với ông nội, những lời đã nói, anh đều nhớ kỹ.
Mộ Yên Lệ cười nói: "Anh dễ tính thế à?”
Dung Tư Thành nói: “Cô không tới công ty của tôi, tôi chỉ có thể tới chỗ cô thôi. Tóm lại không thể lãng phí nhân tài như cô”
Mộ Yến Lệ nghiêng đầu nhìn anh, tươi cười nghịch ngợm: “Anh chưa từng thấy bản thiết kế của tôi bao giờ mà, sao anh biết tôi là nhân tài? Lỡ như tôi là thùng rỗng kêu to thì sao?”
Dung Tư Thành cạn lời: “CV mà cô gửi cho tôi có bản thiết kế của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-boi-me-toi-la-cuong-nu/1197396/chuong-32.html