Bảy năm sau, sân bay.
“Mộ Yến Lệ, ở đây!” Lâm Hà Vinh vui vẻ vẫy tay gọi một người phụ nữ bước ra sân bay.
Người phụ nữ đó có vóc dáng cao gầy mảnh khảnh, mặc áo gió màu gạo trắng, mái tóc đen bóng lắc lư theo từng bước đi, gương mặt trắng nõn, đeo kính râm cỡ lớn, khẽ ngẩng đầu lên lộ ra chiếc cổ thon dài. Tay cô kéo theo một chiếc vali màu gạo trắng, một đứa bé đáng yêu đang ngồi trên vali. Cậu bé đó thoạt nhìn chỉ khoảng sáu bảy tuổi, cũng đeo kính râm trên mặt, mặc áo gió cùng kiểu với Mộ Yến Lệ.
Hai mẹ con vừa xuất hiện đã gợi ra một trận rối loạn ở sân bay. Người qua đường nhao nhao chụp ảnh, khen ngợi:
“Đây là nhan sắc thần tiên gì vậy?”
“Hai mẹ con nhà này xinh đẹp quá đi”
“Thằng bé kia dễ thương quá!”
Lâm Hà Vinh chủ động nghênh đón, tiếp nhận vali, cười trêu ghẹo: “Hai mẹ con cô được chào đón quá, tôi đều đứng chờ ở đây hai tiếng mà không ai thèm ngó ngàng”
Mộ Yến Lệ giao hành lý cho chàng trai trước mắt, miễn cưỡng liếc nhìn anh ta: “Cậu xấu xí trách được ai?”
“Anh Vinh, em nghĩ anh đừng nên chọc mẹ em thì tốt hơn đấy.” Cậu bé đáng yêu tên là Mộ Gia Hạo ngồi trên hành lý nói.
“Nhóc con, mày phải gọi anh là chú Vinh, biết chưa?”
“Em thích kêu anh Vinh”
Nhìn hai người này đấu võ mồm với nhau, Mộ Yên Lệ đã quen lắm rồi, trực tiếp nói: “Hai người đứng đây chờ tôi, tôi vào nhà vệ sinh một chuyến” Dứt lời,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-thai-ba-bao-boi-me-toi-la-cuong-nu/1197367/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.