Chương trước
Chương sau
“Nhẹ tay chút!” Tư Hải Minh ra lệnh, sợ Đế Anh Thy sẽ bị đau.
Cả người anh, bao gồm cả cảm xúc đều bị đè nén đến cực độ, thời khắc luôn để ý tới biểu cảm của Đễ Anh Thy.
“Cái đó…vết thương bị rách, chấm thuốc sẽ có chút đau..” bác sĩ run rẩy nói.
Đế Anh Thy không sợ, mở miệng nói với Tư Hải Minh: “Anh đừng làm khó ông ấy…”
“Ừm” Tư Hải Minh chịu đựng, cố gắng thả lỏng cơ thể, thế nhưng vẫn không thể điều chế cảm xúc.
Bác sĩ xử lý vết thương một cách cẩn thận, giống như trên tay đang cầm một bảo vật quý giá, sợ rằng chỉ sơ ý một chút sẽ làm vỡ. Ông ta sẽ không thể đền nổi!
Ông ta đương nhiên biết, vị tổ tông nhỏ này, chính là tiểu công chúa của nhà họ Đế, nhưng ông không biết người đàn ông bên cạnh này là ai, cũng không dễ chọc tức…
Dưới sự giám sát của Tư Hải Minh, bác sĩ cuối cùng cũng xử lý xong vết thương.
Trên cánh tay hầu như chỉ là những vết thương nhỏ nên không cần băng bó, vết nghiêm trọng nhất là do vết đạn bắn, nhưng cũng chỉ cần dùng thuốc là khỏi.
Bởi vì băng bó không có lợi cho việc phục hồi.
Toàn bộ đầu gối đã bầm tím, nhưng rất may không bị gãy xương.
Vừa xử lý xong, Đế Hoàng Minh và Đế Hạo Thiên đều đã quay trở về.
Hỏi bác sĩ về tình hình.
Hai anh em xót xa nhìn vết thương trên người Đế Anh Thy.
Đế Hoàng Minh nhìn chằm chằm vết thương trên cánh tay cùng những vết bầm trên đầu gối của cô, nói: “A Thy, em yên tâm, anh nhất định sẽ khiến bọn họ hối hận khi sống trên đời này!”
“Là lỗi của em, đáng lẽ em nên nói trước với các anh..” Đế Anh Thy cúi đầu, có chút căn rứt.
“Uống chút nước đi” Tư Hải Minh ngồi xuống bên cạnh cô, đưa ly nước lên miệng cô.
Đế Anh Thy liếc anh một cái, thầm nghĩ, cô đây là bị thương nhẹ, không phải bị đứt lìa bàn tay.
Trong khi Tư Hải Minh kiên quyết thúc giục, vì vậy cô đành phải uống vài ngụm.
“Em không có lỗi, lỗi là do những người đáng chết kia!” Tư Hải Minh nói.
“Mạng sống bị khống chế rồi, nếu không nói người đứng phía sau sai khiến ra, nhất định là muốn chết!” Tư Hạo Thiên hung ác nói. Rơi vào †ay anh ta, chính là có một cuộc sống tốt đẹp.
Đế Anh Thy nói: “Em còn cho rằng, các anh sẽ trách em vì em không nói cho các anh biết…”
“Tại sao không nói?” Đế Hoàng Minh nãy giờ im lặng đột nhiên lên tiếng: “Trong lòng các anh, em quan trọng hơn bất kỳ ai. Có trách, thì chỉ có thể trách mạng bọn họ không tốt” Đế Hoàng Minh lạnh lùng nói.
Đế Anh Thy căn môi, cô không chút nghi ngờ những lời anh cả nói, trước tới nay luôn là như vậy. Chỉ là Hành Chi cũng là người nhà…
“Hành Chỉ phạm sai lầm nên phải gánh chịu hậu quả” Đế Hạo Thiên nói: “Anh thấy nó ở nhà nên não có vấn đề rồi!”
Đế Anh Thy hỏi: “Anh ấy đã làm gì sai? Đây cũng không phải là điều mà anh ấy mong muốn mà?”
“Nó tự ý đi điều tra chuyện của anh ba em. Sau đó anh có bảo nó là đừng quản chuyện này. Kết quả, nó không những đi điều ra, mà còn thông đồng với Kiều Như An. Đây là điều mà người có não sẽ làm sao?”
Đế Hạo Thiên lạnh lùng nói.
Đế Anh Thy nghĩ tới đây liền tức giận: “Vậy cũng không thể trách anh Hành Chỉ được! Tại sao các anh lại giấu anh ấy? Cứ luôn nói rằng anh ba chưa chết, là đang giở trò, khiến anh ấy không dám nói với ai, như vậy có được không? Em tin anh Hành Chi sẽ không thể biết nó lại nghiêm trọng như vậy!”
“Kiều Như An và Tân Hành Chi kết thân, cứ cho rằng Tân Hành Chi không nói, nhưng cũng rất dễ bị bại lộ”
Đế Hạo Thiên nói Đế Anh Thy dừng lại: “Kiều Như An sao? Cô ấy sao rồi? Thận của cô ấy đã bị móc mất rồi, đã đưa đến bệnh viện chưa?” chỉ cần đưa đến bệnh viện điều tra, sẽ liền biết Kiều Như An có đang diễn kịch hay không.
Khổ nhục kế cũng sẽ sớm bị vạch trần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.