Chương trước
Chương sau
“Anh xem, tử tù trước lúc bị tử hình còn được cho một bữa cơm no.
Hơn nữa nghe nói nếu như sau khi chết mà vẫn còn nụ hôn đầu thì sẽ biến thành cô hồn dã quỷ đấy, được không? Một cái thôi!” Cô gái hỏi xong thấy Đế Hạo Thiên không nói lời nào thì bỗng lớn gan bò qua, chống hai tay lên mép giường, vươn người tới hôn nhẹ lên môi anh ta.
Đầu lông mày của Đế Hạo Thiên giật nhẹ.
Cô gái hôn xong lập tức lùi lại, ngồi quỳ xuống mép giường, khuôn mặt đỏ bừng, cười đến vui vẻ nói: “Thì ra hôn môi là cảm giác như vậy sao: Nhưng Đế Hạo Thiên vẫn không bị ảnh hưởng, tiếp tục tiêm thuốc cho cô ta: “Tay”
“Có thể đặt cho tôi một cái tên nữa không? Lỡ như xuống tới địa ngục Diêm Vương gọi tên cũng không thể kêu tôi là ‘này’ được?” Cô gái đáng yêu nói.
“Yêu cầu của cô thật nhiều”
“Ai cũng phải có tên mà, tôi thì lại không có..” Cô gái vô tội nói, sau đó cụp mắt: “Tôi nhớ rõ chuyện lúc ba bốn tuổi, biết vì sao anh ghét tôi, nhưng lại không nhớ tên của mình..”
“Vô Tội.”
“Vô Tội? Cái tên thật đặc biệt, tôi thích nó” Cô gái cười, khóe mắt rưng rưng, tự đưa cánh tay qua, giống như biết mình trốn không thoát rồi.
Đế Hạo Thiên bắt lấy cánh tay cô ta, không hề do dự bắt đầu tiêm thuốc, nhưng kim tiêm mới vừa chạm vào da còn chưa kịp đâm vào thì ngừng lại.
“Làm sao vậy?” Vô Tội ngây thơ hỏi.
Đế Hạo Thiên ngước mắt lên ánh mắt sắc bén đáng sợ: “Cô bỏ.
thuốc tôi!” Đây là câu khẳng định, hơn nữa vấn đề là nằm ở nụ hôn vừa rồi.
Vô Tội rút tay lại, lùi về phía sau xoay người nhảy xuống giường.
Đế Hạo Thiên vừa muốn cử động thì một cơn choáng váng dữ dội ập tới.
Vậy mà lại bị một đứa nhóc 18 tuổi lừa!
¡ vì tôi không muốn chết!” Vô tôi nhiều năm như vậy còn chưa đủ sao? Thù hận giữa hai nhà cũng nên hoàn toàn chấm dứt rồi chứ? Dù sao trong lòng tôi cũng không có thù hận gì, nhưng họ Đế các người vẫn giam cầm tôi, tôi không muốn!”
“Cô cho rằng có thể chạy thoát được sao?” Cả người Đế Hạo Thiên toả ra hơi thở hung ác.
“Có thể hay không còn phải xem bản lĩnh của tôi!” Vô Tội xoay người mở cửa, lập tức thấy bên ngoài có bốn người đàn ông trang bị vũ khí.
Cô quay lại mở ngăn kéo lấy ra bốn cái xiên tre, sau đó đi ra ngoài.
Bốn người đặc công nhìn thấy cô ta đi ra không hề có cảm xúc, lập tức cảnh giác chỉa họng súng về phía Vô Tội.
Ánh mắt Vô Tội hiện lên tia sắc bén, bốn cái xiên tre trên tay bay thẳng ra ngoài— “AI” Bốn đặc công kêu lên một tiếng thảm thiết sau đó ngã xuống đất, trên cổ cắm xiên tre.
Vô Tội vừa định nâng chân chạy lấy người thì phát hiện phía sau lưng khác thường cho nên cảnh giác xoay người lại, lúc nhìn thấy Đế Hạo Thiên đang đứng trước cửa thì ngẩn người. Cô ta biết thảo dược trên môi mình có hiệu quả mạnh cỡ nào, nhưng anh ta không những không ngất xỉu mà còn có thể bước đi tới cửa?
Có điều cho dù như vậy thì chắc hẳn cũng không thể so với bình thường đi?
Vô Tội mặc kệ xoay người bỏ chạy.
Đúng là Đế Hạo Thiên bị thuốc mê làm ảnh hưởng, nhưng cũng không tới mức yếu ớt như cô ta nghĩ, bởi vì cơ thể của anh ta miễn nhiễm mọi loại độc!
Một đôi mắt sắc bén lạnh nhạt ghim chặt con mồi, trên tay anh ta đang cầm một thứ màu đen giống như điều khiển từ xa, ấn vào cái nút chính giữa thì có một chấm đen bắn ra ngoài, chấm đen đó bay lên cao sau đó bung ra thành một cái lưới lớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.