Chương trước
Chương sau
Sau khi người kia nghe xong thì đứng lên, chỉa súng vào Kiều Tiết Thanh: “Nếu ông đã không còn giá trị nữa thì tôi tiễn ông đi nhé”
“Đừng giết tôi đừng giết tôi! Tôi còn có giá trị!” Kiều Tiết Thanh sợ tới mức toàn thân phát run.
“Giá trị gì?”
“Sau này… Sau này còn có chỗ cần dùng tôi nữa thì tôi chắc chắn chắc chắn sẽ nghe lời các người!”
“Tôi có thể tin ông không? Lỡ ông vừa quay đầu lại đã chạy tới mách với nhà họ Đế thì sao”
“Sẽ không sẽ không!”
“Tốt nhất là không, nếu không bỗng dưng một ngày nào đó ông đi ngủ rồi không dậy được nữa đấy”
Kiều Tiết Thanh không ngừng gật đầu: “Tôi biết tôi biết Ngày hôm sau lập tức có người ngồi thuyền hải tặc tiến vào phạm vi đảo Cấm.
Ở một nơi giữa biển.
Con thuyền lênh đênh trên biển rộng giống như một cái vực sâu.
Phía dưới là con thú hoang khổng lồ mở cái miệng đen ngòm bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng bọn họ.
Đảo Cấm nằm lẻ loi giữa biển bị một tầng sương mù màu trắng bao phủ, từ đằng xa nhìn lại giống như một ngọn núi tiên. Nhưng càng tới gần thì càng giống một nơi bị nguyền rủa, không khí lạnh lẽo đáng sợ.
Khiến cho bầu trời trong xanh cũng ảm đạm xuống.
“Chính là chỗ này, cuối cùng cũng tìm được rồi “Chỉ cần tìm được đứa trẻ kia, ủng hộ cô ta thì ngày lành của chúng ta tới rồi!
“Ha ha ha ha ha ha ha ha hai”
Người trên hai con thuyền cười ha hả.
Nhưng tiếng cười chưa dứt thì khuôn mặt những người trên thuyễn bỗng nhiên trở nên hoảng sợ, giống như bị điều gì bên ngoài ảnh hưởng.
Là một quả hoả tiễn lướt trên mặt nước bay thẳng đến chỗ bọn họ.
Người trên thuyền còn chưa kịp phản ứng lại thì hai chiếc thuyền đã “đùng’ một tiếng nổ tung, biến thành hai cây đuốc trên biển. Người trên thuyền chết không còn xác.
Trên du thuyền Cao Phối, Đế Hạo Thiên yên lặng đứng sau lan can trên boong tàu, ánh mắt sắc bén như ưng tàn nhãn nhìn một màn kia mà không hề có cảm xúc, giống như vừa giết còn không bằng con kiến mà chỉ là rác rưởi.
Đứng cách đó không xa là đặc công trang bị vũ khí, trên vai khiêng ống phóng hỏa tiễn.
Hướng của du thuyền đúng là đảo Cấm.
Trước lần này cũng đã có ba lần rồi, kết quả đều giống nhau. Nếu đã gọi là đảo Cấm thì một con ruồi cũng không thể bay vào. Những người chán sống muốn lên đảo, không thể nghỉ ngờ là tự tìm đường chết.
Sau khi du thuyền cập bờ, nhóm đặc công đi xuống trước đứng hai bên sau đó Đế Hạo Thiên mới bước xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía xa.
Nếu đã gọi là đảo hoang thì có nghĩa là không có người ở, gần như đều là cây cỏ cao hơn nửa người, còn có những cây cổ thụ to lớn.
Những con đường dài vô tận nhỏ hẹp quanh co không biết sẽ dẫn tới đâu. Điều duy nhất có thể chắc chắn là cuối những con đường đó đều là nguy hiểm đang chờ.
Cho nên, dù những kẻ đó có thể lên được đảo thì cơ hội trở ra cũng là bằng không.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.