Chương trước
Chương sau

Diệp Thiên Thanh theo đó nhìn qua, kinh ngạc mà nhìn người đã kéo cô.
“Người nào ném, người đó nhặt” Đế Anh Thy kéo cô ấy lại, thuận tay tát vào mặt người bên cạnh một cái.
“A!” Miêu Thúy không nghĩ tới bản thân sẽ bị đánh, lùi lại một bước, ôm lấy mặt, ánh mắt như muốn giết người nhìn Đế Anh Thy: “Cô dám đánh tôi?”
“Em sao lại tự mình ra tay như vậy? Đưa tay cho anh xem, có đau hay không?” Đế Bắc Lâm vội vàng kiểm tra bàn tay của em gái bảo bối, lòng bàn tay vừa trắng vừa mềm, bây giờ đã bị đỏ hết cả lên!
Anh lạnh lùng quay sang, đôi mắt sắc bén, ánh mắt nhìn chằm chăm người phụ nữ không biết tốt xấu: “Muốn chết sao!” Chân dài của anh vừa nhấc lên, liền nhìn thấy Miêu Thúy bay ra ngoài, đập vào vách tường, ngã xuống.
“A! Khục khục… Ư…” Miêu Thúy như đang giãy chết vậy.
Diệp Thiên Thanh kinh ngạc, hoảng sợ, đứng ở đó vẫn không nhúc nhích.

không?” Miêu Thúy bị ánh sáng lạnh lẽo buộc phải lùi về phía, sắc mặt trắng bệch: “Anh… Không dám! Người yêu tôi là… Là người có máu mặt ở đây, anh ấy nhất định sẽ không tha cho anh đâu.
“Vậy thì tôi trước hết sẽ làm cho mặt mũi cô không còn nguyên vẹn nữa” Đế Bắc Lâm kẹp con dao ở giữa ngón tay thon dài, bàn tay xinh đẹp như là một tác phẩm nghệ thuật.
Chỉ thấy con dao kẹp ở giữa ngón tay của anh cứ chuyển động vù vù, người bên ngoài, bao gồm Đế Anh Thy đều không thể thấy rõ ràng, anh ba cô đã thu con dao lại.
Nhìn lại, trên mặt Miêu Thúy đầy những vết thương do con dao hai lưỡi đâm qua, nhìn máu chảy ra, xem ra miệng vết thương rất sâu.
Miêu Thúy phải mấy giây sau mới cảm nhận được cơn đau đớn ở trong tim, giống như là mặt bị người người ta cắt thành nhiều mảnh nhỏ.
“AI Mặt của tôi! A! Mặt của tôi…
“ Cô ta thống khổ kêu lên, tiếng kêu thảm thiết cùng với tiếng khóc.
Đế Anh Thy đối với thủ đoạn của anh ba cô, đã tập mãi thành thói quen rồi. Nhưng nghĩ tới có thể Diệp Thiên Thanh đã sợ ngây người. Đế Anh Thy tốt bụng xoay người, nói: “Sợ thì đừng có xem, không nhìn thấy thì sẽ không sợ hãi, đúng không?”
Diệp Thiên Thanh khó khăn chuyển động con mắt, nhìn cô gái bên cạnh. Bọn họ… Rốt cuộc có lai lịch như thế nào?
Nhưng nghĩ đến quan hệ của Tân Chinh và Miêu Thúy, cô liền nói: “Hai người… Hai người đi nhanh đi! Nếu cô ta báo cảnh sát, hai người sẽ gặp rắc rối! Tân Chinh mà biết được cũng sẽ không tha cho hai người đâu!”
Đế Anh Thy cảm thấy rất thú vị, mình vừa bị bắt nạt còn nghĩ đến người xa lạ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.