Chương trước
Chương sau
Nhắm mắt lại, vừa rồi cô đã đồng ý với Tư Hải Minh thì chỉ có thể yên lặng nghe theo anh thôi.
Trong nháy mắt khi đôi môi mỏng kia áp xuống dưới cắn nuốt chiếc miệng nhỏ của cô, hai tay đang đặt bên cạnh người của Để Anh Thy lập tức lo lắng bắt lấy ga trải giường.
Cơ thể đã tiếp nhận, trong tâm lý dường như vẫn tồn tại một loại hoảng sợ như muốn kháng cự lại. Có lẽ cô đang sợ hãi mình bị kéo vào chiếc hố sâu không thấy đáy, sau cùng lại từ bỏ không tìm lối ra nữa.
Nụ hôn rất nóng bỏng, tóc của Để Anh Thy cũng nhanh chóng ướt sũng mồ hôi.
Cô biết, Tư Hải Minh không thể nào kết thúc nhanh như vậy được, trong đầu cô đang nghĩ có thể cho anh hồn lâu một chút cũng được, nhưng không thể quá đáng quá được.
Ngay khi bốn cánh môi hôn như thế nào cũng không thể tách ra được, Đế Anh Thy còn sót lại một chút sức lực đẩy anh ra, bởi vì miệng bị anh chiếm lấy căn bản không thể nói ra một chữ “không” được.
Tay cô lập tức chạm vào chỗ sau lưng của Tư Hải Minh, cách một lớp áo ngủ mà cô vẫn nhận ra được dấu vết bị bỏng gập ghềnh khiến tay cô lập tức rút lại.
“Ưm… Thành lũy đã dựng lên cao như núi trong tâm trí Để Anh Thy dường như đều sụp đổ cả rồi, khiến cô dưới nụ hôn nóng bỏng của Tư Hải Minh kêu lên một loại âm thanh không nên kêu.
Vì thế Tư Hải Minh càng điên cuồng hơn nữa.
“Ưm..” Cơ thể của Để Anh Thy đột nhiên run lên, trong ánh mắt mờ mịt run rẩy ngập nước.
Còn chưa tới ba phút, Để Anh Thy đưa một tay lên che hai mắt mình lại, hơi thở gấp gáp hổn hển, ngực phập phồng lên xuống rất lợi hại. Giây phút này có giống như trừ há miệng thật lớn để hít thở thì trong đầu đã không còn chỗ trống nào khác để suy nghĩ thêm nữa rồi.
Tư Hải Minh cúi thấp người xuống ôm chặt cô vào trong lồng ngực mình: “Được rồi, kết thúc”
Anh thật sự chỉ ôm chặt cô, cái gì cũng không làm.
Sau một lúc lâu Đế Anh Thy mới trở lại bình thường, lúc này mới buông cánh tay đang che hai mắt mình xuống, hai mắt run rẩy nhìn vào tấm rèm cửa sổ ở phía xa.
“Tức giận rồi sao? Anh còn tưởng em giãy giụa nghĩa là muốn hôn sâu thêm chứ” Giọng nói của Tư Hải Minh nghèn nghẹn giống như sắp nổ tung yết hầu.
“..” Để Anh Thy đã không muốn nói thêm gì nữa.
Hoặc là đến cả cô cũng không rõ vì sao mọi chuyện lại biến thành như bây giờ, cô thậm chí ngay cả chút tức giận cũng không có.
Đây là không thể phản kháng nhỉ.
Cũng không biết vì sao khi Tư Hải Minh làm chuyện quá đáng với mình, cô vậy mà không hề phản kháng kịch liệt, trong nháy mắt đã chấp nhận anh rồi.
Theo đạo lý, đây thật sự là điều không nên…
Tư Hải Minh không nên ngủ trong phòng của cô, càng không nên hôn cô đến mức không dừng lại được.
Để Anh Thy nhắm hai mắt lại không muốn nghĩ nhiều nữa, vẫn nên ngủ thì tốt hơn.
Tư Hải Minh nghe được tiếng hít thở đều đều vang lên, khẽ nâng đầu lên đã nhìn thấy Để Anh Thy đang nhắm chặt hai mắt ngủ say sưa.
Loại cảm giác này giống như là Đế Anh Thy đã chấp nhận mọi thứ, cũng không hề bài xích trốn tránh. . truyện tiên hiệp hay
Tư Hải Minh vốn đang thất vọng lập tức rung động, lại đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô, cho dù cơ thể anh đang khó chịu đến mức sắp nổ tung anh cũng vui lòng.
Cổ Mạnh quả thật đã bỏ trốn ra biên giới, bên cạnh còn thuê thêm mấy vệ sĩ nữa.
Nhưng mà nếu như muốn thật sự an toàn thì còn phải đi qua một ngọn núi sâu nữa, độ khủng bố của nó thì không thể tưởng tượng được. Giống như chỉ cần đi vào thôi thì rất khó có thể sống sót đi ra ngoài.
Nhưng vì muốn trốn tránh sự truy bắt của cảnh sát nên Cố Mạnh chỉ có thể bí quá hóa liều mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.