Chương trước
Chương sau
Ăn cơm chiều xong, Để Anh Thy và đám nhỏ ra ngoài chơi. Tư Lệnh Sơn đi đến, thấy đám cháu hết đá bóng rồi chạy chơi rất hoạt bát, trong mắt ông vô cùng hài lòng.
“Đối với con cái mà nói, mẹ luôn là một người quan trọng. Giống như Hải Minh vậy, cũng vì nó hận mẹ mình mười mấy năm, nên cả người mới trở nên cực đoan như thế!” Tư Lệnh Sơn nghĩ đến chuyện cũ, trong lòng vẫn vô cùng ray rứt: “Nhưng lại bởi vì con mà nó trở nên bình thường. Đào Anh Thy, cho đến nay, ba vẫn muốn nói với con một tiếng, vô cùng xin lỗi con!”
Để Anh Thy nghĩ ông sẽ cảm ơn mình vì đã thay đổi Tư Hải Minh, nhưng cô tự nhận mình không có trách nhiệm đó!
“Bác Tư, bác không cần phải xin lỗi con!”
“Vì sao lại không? Nếu ba dạy được con, rằng lúc gặp được người mình thích thì phải dịu dàng, đối xử với cô ấy thật tử tế, thì con đã không chịu tổn thương. Ba giận nó, cũng giận chính mình!” Tư Lệnh Sơn trả lời.
“Đó đều là chuyện quá khứ rồi, bác Tư cũng đừng để trong lòng. Bây giờ con thấy quan hệ của bác và Tư Hải Minh tốt đẹp hơn, con cũng thấy vui vẻ!” Để Anh Thy nghĩ thầm, rằng đó là thích sao? Cô càng ngày càng không hiểu phải thích như thế nào thì nam nữ mới yêu nhau…
Có lẽ Tư Lệnh Sơn cũng hiểu con của mình. Phản bội, ép buộc – tất cả đều là kiệt tác của Tư Hải Minh…
“Vậy còn con?” Tư Lệnh Sơn hỏi: “Con đã làm hòa với Hải Minh chưa?”
Để Anh Thy yêu chiều nhìn về đám trẻ đang đùa nghịch cách đó không xa, tâm tình thả lỏng khiến vẻ mặt trở nên ôn hòa không ít: “Cháu với anh ấy cũng không có gì bất hòa, cháu sẽ dành nhiều thời gian hơn cho bọn trẻ. Đối với cháu thì ngoại trừ bọn trẻ ra chẳng có gì quan trọng nữa, hơn nữa nếu sau này Tư Hải Minh muốn kết hôn, cháu cũng sẽ chúc phúc cho anh ấy”
Không thuộc về cô thì cô cũng không cần.
Dù sao đời người ngắn ngủi, chẳng ai biết được cử ở bên nhau thì đến sau này có còn yêu có còn thích nữa không, sao phải khổ như vậy chứ.
Cô có bọn nhó, có người nhà là đủ rồi.
Trước đây cô còn chẳng có được nhiều như vậy…
“Lời này của cháu nếu Tư Hải Minh nghe được chắc đau lòng lắm.” Tư Lệnh Sơn cười khổ.
Để Anh Thy không lên tiếng, từ chối đưa ra ý kiến.
“Không sao, dù cháu chọn thể nào thì chủ cũng ủng hộ cháu” Tư Lệnh Sơn nói.
Đế Anh Thy đáp: “Cháu còn tưởng chú tới làm thuyết khách”
“Sao lại thế? Cháu cũng không hồ đồ đến vậy” Tư Lệnh Sơn không nhịn được cười nói: “Bây giờ trong mắt chú cũng là có cháu chứ không có con trai, đây có lẽ chính là cái gọi là khác biệt thế hệ hả?”
Để Anh Thy cười: “Anh ấy cũng rất thích mấy đứa nhỏ”
“Bọn nhỏ đáng yêu như vậy, ai cũng thích” Tư Lệnh Sơn bắt đầu khen ngợi.
Gió đêm không ngừng thổi qua, Để Anh Thy mặc một chiếc váy đơn giản nhìn về xa xa, cô nghĩ nếu bà nội còn sống hẳn sẽ rất chiều chuộng bọn nhỏ…
Trên vai chợt nặng thêm, là một chiếc áo khoác phũ lên.
Khí tức đàn ông bao quanh cô.
Cô chợt tỉnh táo, là Tư Hải Minh.
Tư Lệnh Sơn không nhìn ra chút cảm xúc nào của cô, chỉ nhìn thấy vẻ trầm mặc của cô.
Tư Lệnh Sơn nhìn dáng vẻ của hai người, không tiếp tục đứng đó mà chạy đi đá banh cùng đám cháu yêu. Trong nháy mắt liền trở thành già trẻ vui đùa hòa thuận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.