Chương trước
Chương sau
Để Anh Thy không nói gì nữa, cô đi xuống bậc thang, bước dọc theo hành lang ra ngoài.
Không cần quay đầu lại, nghe tiếng bước chân trầm ổn phía sau cũng biết Tư Hải Minh cách cô bao xa.
Người đi ngang qua bên cạnh đều nhìn cô và Tư Hải Minh ở phía sau, có vẻ bị khí chất cùng vẻ ngoài của bọn họ hấp dẫn.
Để Anh Thy không nhìn ánh mắt người bên ngoài, lập tức đi về phía trước.
Từ xa xa, cô đã nhìn thấy mấy đứa nhỏ vây quanh cái bàn, cạnh miệng dính không ít kem.
Ở khoảng cách một trăm thước, trên đỉnh cao tầng là một tay súng bắn tỉa làm người ta sợ hãi, người này đang nhắm về hướng quán cà phê. Dưới dù che nắng không có nhiều người. Trong ống ngắm có thể nhìn thấy rõ mấy đứa nhỏ.
Sát thủ còn cố ý đếm thử, bảy.
Dáng vẻ đều tương tự nhau, thật là đáng yêu. Sát thủ cũng không nhịn được nhìn thêm mấy lần.
Lúc này, trong ống ngắm xuất hiện một nam một nữ, một trước một sau. Sát thủ nhớ mục tiêu ám sát là người nữ.
Vì thế anh ta nhắm ngay đầu của cô. Lúc đang chuẩn bị bóp cò súng, đầu cô bị một góc dù chặn lại.
Sát thủ nhíu mày, nếu không phải một phát súng lấy mạng, nếu giết người mà không chết, đến lúc đó chạy đến từ nơi ngàn dặm xa xôi mà còn không lấy được tiền, vậy thì quá thiệt thòi rồi.
Nhưng bây giờ là thời cơ ám sát tốt nhất, bỏ lỡ lần này thì không biết đến lúc nào…
Sát thủ nhắm mục tiêu vào người đàn ông bên cạnh. Hài hước mà nghĩ, dù sao bọn họ đi cùng nhau, ai chết cũng giống nhau thôi, đúng không?
Anh ta cảm thấy quá đúng, vì vậy lập tức nhắm họng súng vào đầu Tư Hải Minh…
Để Anh Thy đang chuẩn bị đi đến chỗ ngồi của mình, khóe mắt cô hiện lên một ánh phản quang dị thường, nhắm ngay vào Tư Hải Minh bên cạnh.
Để Anh Thy hoảng sợ, gần như theo bản năng dùng hết sức của mình mà nhào về phía Tư Hải Minh.
Ngay lúc Tư Hải Minh ngã về sau, viên đạn cũng xẹt qua hai người bọn họ.
Tư Hải Minh theo bản năng ôm lấy hông của Để Anh Thy, ngã ngồi vào cái ghế bên cạnh–
Ngay sau đó là một tiếng rầm vang lên!
“Có bị thương không?” Giọng của Tư Hải Minh còn đang run rẩy, phản ứng đầu tiên của anh là vội vã sờ lên người Đế Anh Thy.
Để Anh Thy được bảo vệ trong lòng Tư Hải Minh đã đầu óc rối loạn, hô hấp gần như đứt đoạn. Trên người cô không có đau đớn, cô ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Tư Hải Minh, lắc đầu. Tư Hải Minh nhìn về phía cái lỗ bị bắn thủng trên tấm kính của quán cà phê, người bên trong bên ngoài đều bị hù cho kinh hoàng chạy trốn.
Bảy đứa nhỏ sớm đã được vệ sĩ mang đến nơi an toàn.
Tầm mắt của Tư Hải Minh quét về hướng nổ súng, anh hung ác nhìn chằm chằm tầng cao nhất.
Đúng lúc nhìn thấy một cái bóng đen đội mũ lưỡi trai đang rút lui. “Đi tầng cao nhất!” Tư Hải Minh tức giận rống to. Vệ sĩ nhận được chỉ thị, lập tức chạy về hướng tòa nhà đối diện!
Họ vừa chạy, vừa cực kỳ chuyên nghiệp mà sắp xếp người chặn lại chung quanh tòa nhà, không cho người bên trong có cơ hội chạy thoát!
Để Anh Thy bước vào quán cà phê, sờ đầu bọn trẻ vỗ về: “Không sao rồi, đừng sợ, mẹ ở đây.” Cô quay mặt sang thì nhìn thấy Tư Hải Minh đang đứng chặn
cửa, đang gọi điện thoại thông báo cho ai, dùng thể lực che trời của mình để đi bắt tay súng bắn tỉa kia.
Khi hai người nhìn nhau, Để Anh Thy lại quay mặt sang chỗ khác.
Tư Hải Minh gọi một cuộc gọi lại gọi một cuộc gọi khác. Cuộc gọi sau là gọi cho vệ sĩ, nhắc nhở bọn họ đường mà tay súng bắn tỉa sẽ chọn rút lui.
Khi tên sát thủ chạy xuống dưới, thấy người đuổi theo tới, chỉ có thể quay đầu bỏ chạy.
Tên sát thủ, nếu đã đến, chắc chắn anh ta đã nghĩ sẵn con đường để trốn thoát.
Chỉ là không nghĩ tới mình lại thất thủ! Không biết khi nào mới có cơ hội lần hai!
Tên sát thủ xoay người đi vào thang máy, nhấn nút, sau khi cửa đóng lại, đầu tiên là tháo nóc thang máy xuống. Ban đầu phần trên được cố định bởi bốn chiếc định. Bây giờ chỉ còn một chiếc định, có thể thấy đây cũng là lối thoát thân do tên sát thủ chuẩn bị cho mình. Hơn nữa, toàn bộ camera giám sát trong tòa nhà đã bị anh ta làm hỏng từ trước.
Sau khi lên phía trên, anh ta lắp phần nóc lại, siết chặt cho trùng khớp, không để lại dấu vết bị tháo rời.
Vừa lên phía trên, cửa thang máy mở ra.
Tên sát thủ ngồi xổm ở phía trên quan sát vệ sĩ, vào thang máy, nhìn không thấy có người, lại đi ra ngoài.
Trốn trong thang máy không phải là một giải pháp lâu dài. Hơn nữa, cho dù đi xuống bằng đường thang máy, vẫn phải đi qua cửa của tòa nhà để ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.