Chương trước
Chương sau
Đào Sơ Tâm ngồi xuống “Cô muốn hỏi tôi cái gì?”
Đế Anh Thy tay đang nắm chén trà màu trắng, nhàn nhạt nhìn cô hỏi “Cô không phát hiện quán trà này không có khách khác sao?”
Đào Sơ Tâm dường như mới phát hiện, bởi vì cô mới vừa vào cửa liền chú ý đến vẻ ngoài tôn quý của Đế Anh Thy
Đào Anh Thy phút chốc biến thành Đế Anh Thy, thân thế bối cảnh người khác mấy đời đều không tưởng đến
Cho dù cô trước kia đi chăng nữa đều với không tới
Cô đều không hiểu tại sao dù là Đế Anh Thy hay Đào Anh Thy thì số phận đều rất tốt? Còn mình thì phải rơi xuống địa ngục. Nội tâm luôn có hàng ngàn hàng vạn lần không cam lòng…
Đào Sơ Tâm ảnh hưởng đến tâm tình nên lộ ra kém thông minh “Ở đây không tốt à?”
“Không phải, tôi bao”
“Cô tới gặp tôi, ngài Hải Minh biết không? Trước đó tôi gặp cô có nói một chút sự việc về Đào Anh Thy, anh ấy liền cấm tôi đến Kinh Đô”
“Cho nên cô không tới được Kinh Đô nên liền giở trò ngáng chân đúng không?”
Đào Sơ Tâm ánh mắt lảng tránh, che giấu việc xấu mình làm “Giở trò? Tôi làm cái gì chứ? Lời này của cô nói đến thật không rõ ràng”
Đế Anh Thy không ép cô lắm, liền xoay chuyển lời nói “Cô với Cố Mạnh có quan hệ gì?”
“Rất tốt” Đào Sơ Tâm sao lại có thể nói ra bản thân ở nơi của Cố Mạnh như làm con chó nuôi chứ? Ở trước mặt người ngoài cô vẫn giữ thái độ kiêu ngạo của đại tiểu thư Đào!
“Cô vẫn luôn ở đó, xem ra cô vẫn không tệ. Dù có tốt xấu gì thì trước kia cũng coi như người một nhà” Đế Anh Thy nói nhưng ánh mắt sắc bén nhìn về phía cô ấy “Tần Diễm My nói cô là người nói Tư Viễn Hằng còn sống. Như vậy tôi có thể hỏi cô Tư Viễn Hằng đang sống ở đâu?”
“Tôi, có lầm không?” Đào Sơ Tâm cảm thấy buồn cười “Tôi sao lại nói với cô ấy chuyện này chứ? Tuyệt đối không có! Cô biết tôi luôn ở thành phố Tân, lại không có liên lạc với Tần Diễm My, không hề quen biết” Chỉ cần bản thân không thừa nhận ai cũng không có cách nào điều tra ra được!
Đế Anh Thy đối mặt với sự dối trá, cũng không vội nóng nảy, lời nói chậm rãi “Tần Diễm My đến thành phố Tân”
“Đi đến thành phố Tân cũng không có nghĩa là đi tìm tôi à?”
“Cô đã gặp Tần Diễm My?”
“Coi như là có gặp mặt, lời cô ấy nói cũng chưa chắc là thật, tôi thấy cô ấy cố ý xúi giục quan hệ của tôi và cô. Dù sao cô ấy hận cô đã cướp đi người mà cô ấy yêu” Đào Sơ Tâm nói chuyện nghe rất có đạo lý “Đế tiểu thư, cô tìm tôi không phải hỏi về Đào Anh Thy sao? Tại sao luôn hỏi về Tần Diễm My? Thật sự là…tôi không biết à?”
Đế Anh Thy bưng chén trà dừng lại động tác uống trà, yên lặng nhìn xem cô ấy. Sau đó hất lên, nước bên trong chén trà tạt vào mặt Đào Sơ Tâm
“A…” Đào Sơ Tâm hoảng sợ đứng lên, trên mặt không chỉ có nước trà mà còn có sự phẫn nộ “Đào Anh Thy, cô có bị bệnh không?”
“Tôi ghét nhất người khác gọi tôi là Đào Anh Thy, cho nên, vì tôi đang rất bực bội nên trừng phạt cô một chút, không quá đáng à?” Đế Anh Thy nói xong từ bên trong hai người đàn ông được huấn luyện đi đến
“Cô muốn làm cái gì?” Đào Sơ Tâm bị dọa định xoay người bỏ chạy, nhưng mà vừa đi được mấy bước thì đường đã bị chặn lại. Tiếp theo một bàn tay bỗng nhiên vụt tới làm Đào Sơ Tâm cả người bị đánh nằm trên mặt đất, miệng phun ra máu tươi
Cô ta còn chưa kịp phản ứng hai người đàn ông một lần nữa tiến lên. Một tay nắm Đào Sơ Tâm lên, đối mặt chính là nắm đấm. Nắm đấm vào mặt khiến cho miệng và mũi đều phun ra máu, kéo cô ta đến trước mặt Đế Anh Thy chờ đợi xử lý “A…sao lại đánh cho nghiêm trọng vậy? nhìn xem thật đáng thương”
Đào Sơ Tâm bị đánh vào mặt nhìn thật thê thảm
“Tôi hỏi cô một lần nữa, cô đã nói gì với Tần Diễm My. Không thành thật nói ra kế hoạch của cô tôi sẽ không cho cô bò ra khỏi nơi này” Đế Anh Thy một lần nữa rót cho mình chén trà, nhâm nhi
“Cô…cố ý lừa tôi đến đây!” Đào Sơ Tâm hiện tại đã biết rõ. Đế Anh Thy tìm cô không phải để biết về sự việc Đào Anh Thy mà muốn cô khai ra sự việc cô đã làm “Kêu tiện nhân Tần Diễm My kia tới, tôi muốn gặp cô ấy, tại sao lại đổ oan cho tôi?”
“Tần Diễm My chết rồi” Đế Anh Thy nhìn chằm chằm vào chén trà trong tay có chút xuất thần
Đào Sơ Tâm sững sờ, chết rồi? cô lập tức cười lớn “Phương Như và Tần Diễm My đều là người đáng chết, hết lần này đến lần khác Phương Như vẫn còn sống thật là tốt. Đế Anh Thy, cô không cảm thấy mình rất đáng buồn sao? Tư Hải Minh trong lòng cũng không chỉ có cô là người phụ nữ duy nhất! Đối với Phương Như kia cũng không giống bình thường?”
“Đến lúc này rồi mà vẫn còn cố gắng chăm ngòi ly gián, Đào Sơ Tâm cô thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ à?” Ánh mắt Đế Anh Thy lạnh như băng “Tôi cho người đánh đến chết, chỉ cần giữ lại hơi thở!”
Vệ sĩ túm Đào Sơ Tâm lên, quẳng xuống đất
Đào Sơ Tâm sắc mặt trắng bệch, dọa cho phát sợ
Nếu như cô ở đây bị đánh cho tàn phế cũng sẽ không ai biết đến cái chết của cô, cho dù là chết thì chỉ cần có Tư Hải Minh ở sau lưng dọn dẹp thì mọi việc đều sẽ cho vào im lặng. Ngẫm lại nên toàn thân đều phát run. Cô không muốn chết như thế! Cô còn có thời gian quý báu, sao có thể trải qua tháng ngày sống không bằng chế chứ? Vẫn là bị Đào Anh Thy đánh bại. Thất bại bởi Đào Anh Thy cô chết sẽ không nhắm mắt!
“Chờ một chút!” Lúc vệ sĩ chuẩn bị ra tay Đào Sơ Tâm cầu xin sự tha thứ “Tha cho tôi, tôi nói thật chính là tôi…là tôi ở thành phố Tân nhìn thấy Tần Diễm My. Biết vì biết cô ấy vì cái chết của Tư Viễn Hằng mà thương tâm quá độ nên cố ý nói Tư Viễn Hằng còn sống là muốn cho cô ấy có hy vọng. Tôi không nghĩ sẽ có chuyện xấu xảy ra. Cô ấy chết không có liên quan tới tôi? Tư Viễn Hằng còn sống có phải là cô ấy sẽ muốn sống hơn sao? Là ý tốt của tôi! Cô không thể vì cái chết của Tần Diễm My lại đổ lên đầu tôi như vậy? Cô như thế thì có khác gì Tư Hải Minh đâu? Tư Viễn Hằng là do anh ấy giết! còn có việc tôi muốn nói cho cô biết, sự thật cô chính là Đào Anh Thy, cô chỉ là đang tạm thời mất trí nhớ nên mọi thứ đều không nhớ rõ. Nếu như nhớ lại cô sẽ hiểu rõ, Tư Hải Minh là người ác độc tày trời!”
Đế Anh Thy ánh mắt hơi liễm “Chuyện gì ra chuyện đó. Tôi hiện tại chỉ muốn làm rõ sự việc của Tần Diễm My”
“Những gì nói thì tôi đã nói, những cái khác tôi thật sự không biết!” Đào Sơ Tâm nói
Đế Anh Thy đặt chén trà xuống, đứng lên, đi đến trước mặt Đào Sơ Tâm, từ trên cao nhìn xuống cô
Nàng lại không phải lần đầu tiên hiểu về Đào Sơ Tâm. Sao chỉ có khả năng cùng Tần Diễm My nói sự việc Tư Viễn Hằng. Nếu như không phải ả ta khiến cho Tần Diễm My phải đích thân đi tìm phiền toái thì Tần Diễm My cũng không có khả năng như thế mà cực đoan mà cuối cùng nhảy lầu tự sát…
Đào Sơ Tâm nghĩ rằng cô chưa nhớ lại nên cố ý lừa gạt sao?
Nàng chậm rãi ngồi xổm người xuống, nhìn chằm chằm cô ta “Đào Sơ Tâm, quên nói cho cô một việc…tôi đã nhớ lại”
“Cái…cái gì?” Đào Sơ Tâm ngây người
Đế Anh Thy cười lạnh “Đem cô ta về biệt thự của cô ta, tìm người canh giữ, nếu cô ta muốn bỏ trốn thì cứ đánh gãy chân của cô ta!”
Đào Sơ Tâm nghe ra đây là cầm tù, giọng nói liền kích động bén nhọn “Đào Anh Thy, cô muốn làm cái gì? Cô dám giam dữ tôi!”
“Tôi có cái gì mà không dám? Tôi còn muốn chơi ngươi đến chết đây!” Đế Anh Thy thật không thể giết chết cô, chấm dứt, chấm dứt hậu hoạn! Chân nàng đạp lên ngón tay của Đào Sơ Tâm, dùng sức nghiền mạnh…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.