Chương trước
Chương sau
Tần Diễm My đã mất đi khả năng suy đoán, lúc này đây trong đầu cô chỉ hiện lên hình ảnh Tư Viễn Hằng còn sống
Cho dù anh ấy là người thực vật thì cô cũng tràn đầy hy vọng
“Lúc trước Đào Anh Thy đến Kinh Đô, tôi quan sát thấy cô ta đối xử với Tư Thái Lâm rất tốt hơn bình thường. Rất quan tâm cậu bé ấy! Sau đó bị Tư Triều Vũ uy hiếp với mong muốn Tư Thái Lâm được học tại trường quý tộc đều được như ý! Hay cô cũng thử uy hiếp cô ta xem? Nói không chừng Đào Anh Thy sẽ cho cô biết nơi mà Tư Viễn Hằng đang ở!” Đào Sơ Tâm giật dây cô ấy
Tư Thái Lâm? Tần Diễm My nhớ lại Tư Viễn Hằng có đứa em trai, chẳng qua trước giờ Tư Viễn Hằng không biết đến sự tồn tại của cậu ấy mà thôi. Tư Triều Vũ xem như bảo bối lại khong nhìn đứa con trái lớn Tư Viễn Hằng, thật sự là buồn cười!
Đào Sơ Tâm thấy Tần Diễm My đang suy nghĩ cái gì liền đổi đề tài “À đúng rồi cô đến thành phố Tân làm cái gì vậy? có muốn ghé qua nhà tôi chơi tí không?”
Tần Diễm My lạnh lùng quét ánh mắt qua nhìn cô ấy một chút rồi xoay người rời đi
Cô biết người phụ nữ tên Đào Sơ Tâm này không có cái gì tốt đẹp nên không cần phải lui tới. Hiện tại cô ấy vội vàng rời khỏi đây chính là muốn đi tìm câu trả lời về sự sống của Tư Viễn Hằng
Cho tới bây giờ cô vẫn không biết Tư Viễn Hằng có thể còn sống, là Tư Hải Minh và Đào Anh Thy đang đùa cô sao!
Cô nhất định phải biết Tư Viễn Hằng hiện đang ở nơi nào, đến cùng là hai người họ đã giấu ở đâu!
Ban ngày lúc không có chuyện gì làm Đế Anh Thy sẽ ở trong bếp để nghiên cứu thực đơn, nàng muốn nấu cho con của cô những món ngon
Đứng bên cạnh là trợ thủ đắc lực Đế Bắc Lẫm rất là đau lòng “Anh Thy tại sao lại phải tự mình làm? Anh ba tài nghệ rất tốt lại còn có người hầu thì đâu cần Anh Thy vất vả chứ?”
Đế Anh Thy rất muốn nói trước kia nàng mang con tất cả nàng đều tự làm. Mặc dù nàng lớn lên ở nông thông nhưng bà Nội cái gì cũng không cho nàng làm, chỉ biết đi học. Có con liền không có cách nào khác, mọi thứ đều phải học như vậy con cái mới cảm nhận được hạnh phúc
Chẳng qua những lời này nàng không muốn nói ra, bởi vì nàng không muốn các anh trai của mình cảm thấy áy náy
“Có vất vả gì đâu anh? Bản thân em rất hiểu tại nghệ của anh nên cùng anh ba học một chút sẽ rất dễ dàng. Đến khi quay lại Kinh Đô em có thể nấu cho bọn trẻ ăn” Đế Anh Thy biểu lộ khuôn mặt hạnh phúc, hai cánh tay phút chốc bị bắt lại, nắm thật chặt
Đế Bắc Lẫm cảm động đến cực độ “Anh Thy đảm bảo là người mẹ tốt nhất trên thế giới này, cho nên bọn trẻ mới nhớ mãi mà không quen người mẹ này!”
Đế Anh Thy cười khô, thật đúng là làm cho người ta giật mình mà…
“Anh ba đừng làm phiền em, ngày kia là thứ sáu em muốn chuẩn bị kỹ càng thực đơn cho bọn trẻ à!” Đế Anh Thy vội vàng rút tay về, tiếp tục đi nghiên cứu
“Không cần lo lắng, có anh ba ở đây rồi!”
Đây là lần đầu tiên Đế Anh Thy đón bọn trẻ đến từ lúc nàng lấy lại trí nhớ, không giống như trước đây cái gì cũng không chuẩn bị cho bọn trẻ, trong lòng rất là áy náy
Nếu như chính bản thân mình làm đồ ăn bọn trẻ nhất định sẽ rất vui
Còn sắp xếp chuẩn bị sáu căn phòng cho bọn trẻ, mỗi gian phòng Đế Anh Thy đều muốn chính tay chuẩn bị. Gian phòng rộng rãi, phòng tắm, phòng khách, phòng trang phục…tất cả như là phòng chiêu đãi tổng thống
Ba người anh trai cảm thấy chuẩn bị phòng thật là dư thừa bởi vì bọn nhỏ nhất định sẽ chạy qua phòng của các anh mà ngủ
Thời gian chờ đợi bọn trẻ đến Đế Anh Thy rất là vui vẻ, cho dù có Tư Hải Minh ở cùng cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của nàng
Thứ sáu khoảng chín giờ đêm, đảo Trân Châu đèn mở sáng trưng, màu trắng của tòa thành cao quý. Xe dừng lại ở cổng tòa thành
Đế Anh Thy nhìn thấy từ trên xe từng đứa trẻ bước xuống, trong mắt nàng tràn đầy niềm vui và yêu thương
Bọn nhỏ lúc nhìn thấy mẹ lại càng vui sướng mà chạy tới…
“Mẹ ơi!”
“Mẹ ơi!”
“Mẹ ơi!”
“Mẹ ơi!”
“Mẹ ơi!”
“Mẹ ơi!”
Âm thanh non nớt tràn ngập vui sướng
“Ai za…” Đế Anh Thy nhìn sáu đứa bé chạy thẳng đến bên mình, thật sự là hạnh phúc đỉnh điểm
“Bác ơi!”
“Bác ơi!”
“Bác ơi!”
“Bác ơi!”
“Bác ơi!”
“Bác ơi!”
Gọi Mẹ nhưng cũng không quên gọi Bác đang đứng ở bên cạnh. Còn chưa kịp nói gì nhiều với Mẹ liền bị Đế Bắc Lẫm đứng bên cạnh ôm đi
Anh ôm khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi “Nhớ bác sao?”
“Nhớ ạ!”
“Các cũng nhớ các cháu lắm!” Đế Bắc Lẫm biểu lộ cảm xúc nhớ thương
Đế Hạo Thiên ngồi xuống nhéo nhéo Bảo My khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, ánh mắt yêu thương mà nhìn “Ăn cơm không?”
“Ăn…” Nói chuyện còn mang theo hơi thở mùi sữa non
“Đói bụng sao?”
“Không đói ạ…”
“Ở nhà có thường sinh bệnh không?”
“Không có ạ…”
Bảo Vỹ chạy đến trước mặt Đế Hoàng Minh “Bác ơi, cháu mặc váy mà Bác mua đấy ạ! Có đẹp không Bác?”
“Rất đẹp”
“Một Hào!” Bảo An ngồi xổm bên cạnh Một Hào
“Gâu” Một Hào đuôi nhỏ lắc liên tục
Sáu đứa bé bị Số Một làm chú ý, vây quanh Số Một
Bảo Nam một tay ôm lấy Một Hào vào lòng “Nó thật đáng yêu!”
“Nhẹ một chút, nó sẽ khóc đó!” Bảo Vỹ nhắc nhở
“Sẽ khóc…” Ánh mắt Bảo My càng thêm lo lắng. Giống như người bị bắt nạt chính là cô bé vậy
“Em cũng muốn ôm một chút!” Bảo Long ồn ào
“Chờ một chút sẽ cho em ôm!” Bảo Nam nói
“Lông thật mềm…” bàn tay nhỏ của Bảo Hân chạm vào bộ lông trắng của Số Một “còn thơm thơm nữa”
“Giống mùi hương của Bác!” Bảo Vỹ chỉ vào Bác
“…” Đế Hoàng Minh
Đế Anh Thy nhìn sáu đứa trẻ hoạt bát đáng yêu trong mắt cười mãi không thôi
Nhìn thấy Tư Hải Minh đi tới ánh mắt nàng lập tức thu lại, không nói chuyện
“Anh Thy…” Âm thanh khàn khàn phảng phất qua chứa đựng thâm tình, ánh mắt nhìn chằm chằm giống như đang tập trung nhìn vào con mồi
Đế Anh Thy ánh mắt lấp lóe vội đổi hướng nhìn sang một bên
Đảo Trân Châu không vui nhất khi nghênh đón Tư Hải Minh! Nhưng bởi vì bọn nhỏ đang ở đây không đón nhận cũng phải đón nhận
Tư Hải Minh chuyển hướng sang ba vị Đế gia “Làm phiền”
“Hừ!” Đế Hạo Thiên quay người đi vào thành, Đế Bắc Lẫm cũng đi theo vào. Hai người bước đi nhưng vẫn không quên dẫn theo bọn trẻ
Đế Hoàng Minh không nói lời nào, quay người vào trong
Tư Hải Minh đến trước mặt Đế Anh Thy muốn đi nhưng không đi, một đôi mắt đen hơi liễm nhìn nàng chằm chằm
Đế Hoàng Minh tựa hồ phát giác được cái gì quay người lại nhìn anh
Tư Hải Minh thu lại ánh mắt nhìn Đế Anh Thy nói “Em đi vào trước”
Đế Anh Thy tỏ vẻ khinh thường, nhà của tôi còn cần anh nói sao?
Chín giờ tối, bình thường giờ này là bọn nhỏ phải đi ngủ
Nhưng vì được gặp Mẹ nên tất cả đều hưng phấn
Nhưng nhanh sau đó tất cả đều dụi mắt. Liền dẫn bọn nhỏ đi vào phòng ngủ
“Mẹ ơi, con muốn ngủ cùng mẹ!” Bảo Vỹ nói
“Con cũng muốn ngủ cùng mẹ!”
“Con…”
“Được không Mẹ? còn có Ba nữa, chúng ta cùng nhau ngủ giống như ở Minh Uyển ngày trước!” Bảo Hân nói
Đế Anh Thy nhìn ánh mắt mong chờ của sáu đứa trẻ “Được rồi, đi vào phòng Mẹ tắm rửa đi”
“Vâng ạ!” Sáu đứa trẻ vui vẻ reo hò
“Ba ơi mau tới đây!” Bảo Hân không quên Ba của cô bé
Ba người anh trai ánh mắt sắc bén nhìn Tư Hải Minh uy hiếp
Tư Hải Minh nói “Ba cũng có phòng, xíu nữa Ba sẽ tới thăm các con” Đi vào địa bàn của người khác vẫn phải khiêm tốn một chút!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.