Chương trước
Chương sau
“Các con yêu của mẹ, mẹ muốn về đảo Trân Châu, một thời gian nữa mẹ sẽ quay lại được chứ?” Đế Anh Thy ngồi xổm xuống, ánh mắt yêu thương mà nhìn các con
Sáu đứa bé lập tức muốn khóc…
“Không thể trở về!” Bảo Nam lập tức phản đối “Mẹ là của con, ai cũng không thể đem đi!”
“Mẹ không đi!”
Bảo Vỹ hướng ánh mắt nhìn Bác, chạy tới lôi kéo tay của Bác “Bác ơi, Mẹ có thể về trễ một chút được không? Trễ một chút thôi!”
Đế Anh Thy nghĩ đã muộn hai lần rồi nên đây không phải là giải pháp…
“Chị ơi, có thể không đi được không?” Tư Thái Lâm cũng hỏi, nước mắt lưng tròng
Bảy đứa trẻ, bảy cái trở ngại Đế Anh Thy nữa bước cũng khó mà rời đi. Nàng không khỏi đem hy vọng mà đặt lên người Tư Hải Minh, dường như chỉ cần anh mở lời thì mọi việc đều có thể giải quyết
“Nghe lời, Mẹ về để giải quyết một số việc” Tư Hải Minh mắt đen nhìn chằm chằm Đế Anh Thy, cuối cùng cũng mở miệng
Sáu đứa bé ngẩn người, đúng rồi, còn có Một Hào ở đảo Trân Châu, Mẹ không ở đó chắc chắn Số Một sẽ rất buồn, rất đáng thương…
“Tuần sau Ba sẽ dẫn các con đi đảo Trân Châu chơi” Tư Hải Minh nói tiếp
Bảo Nam đi đến trước mặt Mẹ, ngước mặt lên “Ba…Ba nói rồi, tuần sau sẽ đến gặp Mẹ!”
“Có thể sao?” Bảo Hân hỏi
Những đứa trẻ khác trong mắt nước mắt lưng tròng, Đế Anh Thy nhìn mà không đành lòng, ngồi xổm người xuống ôm các con “Tại sao lại không? Đảo Trân Châu cũng là nhà của các con, lúc nào cũng có thể đến. Đi máy bay mấy tiếng đã đến nơi, rất là nhanh. Hãy nhớ, Mẹ rất yêu các con, cho nên nếu có trở về thì cũng rất nhớ các con. Cứ xem như Mẹ ra ngoài là đi du lịch đi, được không?”
“Vậy lần sau chúng con đi du lịch đến đảo Trân Châu đón mẹ trở về, có được hay không?” Bảo Hân yêu cầu
Đế Anh Thy còn có thể không đáp ứng sao? “Được, Mẹ chờ các con tới”
Nhìn Tư Thái Lâm yên tĩnh đứng ở nơi đó, Đế Anh Thy kéo tay cậu bé đến, đeo vào tay là đồng hồ điện thoại cho cậu bé mà nói “Bên trong có số điện thoại của chị nếu bị ai ăn hiếp thì hãy gọi cho chị, biết không?”
“Vâng!” Tư Thái Lâm trong lòng rất vui, một cái tay nhỏ che che đồng hồ điện thoại, cứ như là sợ bị mất
“Anh đưa em ra sân bay” Tư Hải Minh nói
“Không cần” Đế Anh Thy cự tuyệt
“Anh vừa giúp em” Tư Hải Minh nói tiếp
Đế Anh Thy nhíu mày, chẳng lẽ đây cũng là giao dịch? Cái gì mà giúp tôi chứ?
Nếu như không đáp ứng ai biết anh có thể khiến cho bọn trẻ khóc lên. Không nói chuyện liền xem như đồng ý
Muốn đưa thì đưa, dù sao thì cũng có anh cả đi cùng sợ gì chứ
Nhưng mà câu tiếp theo khiến cho nàng tức giận…
“Ngồi xe anh”
“Tư Hải Minh, anh…” Đế Anh Thy vừa muốn nói cái gì
“Mẹ ơi, Mẹ ngồi xe của Ba đi!” Bảo Hân lôi kéo tay của nàng
Đế Anh Thy cười đều rất là gượng ép
Nhưng cuối cùng vẫn là ngồi xe của Tư Hải Minh. Nhưng mà trên xe còn có người khác nữa, đó chính là Đế Hoàng Minh
Trên đường đi đến sân bay Đế Anh Thy ngồi tựa vào cửa sổ xe, một câu cũng không nói, cứ coi như trong xe không có sự hiện diện của Tư Hải Minh. Anh cả của nàng cũng im lặng như nàng
Đế Anh Thy biết rõ là tại sao anh cả lại muốn ngồi cùng xe với nàng còn không phải là đi theo bảo vệ nàng sao, thật giống như Tư Hải Minh là kẻ tội ác tày trời vậy đó
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.