Chương trước
Chương sau
“Tư Thái Lâm ở bên kia anh sẽ cho người giám sát, em không cần lo lắng” giọng Tư Hải Minh trầm thấp kiềm chế cất lên
Đế Anh Thy không nói chuyện, bước chân cũng không dừng lại, mãi cho đến khi vào phòng, đóng cửa lại
Không bao lâu, Đế Anh Thy phải đứng trên ban công nhìn xem xe Tư Hải Minh rời đi chưa
Có Tư Hải Minh giám sát Tư Thái Lâm sau này sẽ không bị ức hiếp nữa
Nàng cũng không thể tự mình đi nuôi Tư Thái Lâm. Tư Triều Vũ mặc dù là người tàn nhẫn nhưng đối với Tư Thái Lâm mà nói dù sao ông ta cũng là cha ruột, vẫn hy vọng nhận được sự yêu mến từ người cha này
Giống như nàng lúc nhỏ, cho dù là bà Nội đối xử rất tốt nhưng mà đôi lúc trong lòng lại nghĩ đến tại sao cha mẹ của mình lại không đối xử với mình như vậy? Tại sao không thể yêu thương mình? Người khác ai cũng được cha mẹ yêu thương còn mình lúc nào cũng bị thiếu thốn…
Nếu như Tư Thái Lâm thật sự muốn rời khỏi Tư Triều Vũ thì hôm nay chắc chắn sẽ nói ra, thế nhưng cậu bé không nói. Thậm chí lúc rời đi còn hỏi nàng Ba sao không đi…
Người Ba này dù có đối xử với cậu bé ra sao thì cậu bé vẫn sẽ lo lắng cho Ba, có thể thấy được tâm tư của con trẻ thuần khiết không tì vết…
Ban đêm Đế Anh Thy nhìn bảy đứa nhỏ ngủ, bọn trẻ đã lớn lên rất nhiều, giường ngủ cũng đã đụng tay chân với nhau
Các anh trai cũng đã sớm cho nàng câng nhắc
Nàng cũng chưa từng nghĩ tới nhưng mà không vì mình thì cũng phải vì bọn nhỏ…
Hiện tại Tư Thái Lâm thường xuyên ở cùng với sáu đứa bé, ngủ cùng một nơi cho nên đổi nhà lớn thêm một chút rất nên
Đế Anh Thy ngồi tại mép giường nhìn một chút bốn cậu bé, mới rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi qua phòng của con gái ngủ
Tần Kính Chi trong phòng uống rượu, chuông cửa vang lên, anh ấy đứng dậy đi qua mở cửa
Đứng phía trước là Kiều Như An, nhìn Tần Kính Chi vẫn đang ăn mặc chỉnh tề mà nói “Ngủ không được sao? Em cũng vậy”
“Uống một chén không?” Tần Kính Chi tránh ra
“Được” Kiều Như An bước vào
Tần Kính Chi rót rượu cho cô ấy, hai người ngồi trước bàn trà, khung cảnh bên ngoài cửa sổ là hình ảnh màn đêm
“Kính Chi, anh có tâm sự sao? Sao lại uống một mình” Kiều Như An hỏi
“Ở vườn nho mỗi ngày uống rượu, đến đây thế nào sẽ không uống rượu chứ” Tần Kính Chi không thừa nhận mình đang có tâm sự
“Anh Thy quan tâm anh, sao anh lại muốn về khách sạn chứ?” Kiều Như An hỏi
“Ở chung cư có nhiều người thì sẽ không tiện” Tần Kính Chi nói. Các anh có gọi điện qua nói có chút chuyện bên này nên qua. Chỉ cần cùng nhau ăn cơm là được rồi. Các anh cũng rất vất vả mới đến đây anh ấy không nên làm phiền.
Tâm sự duy nhất của anh ấy đang nghĩ chính là anh ấy thích Anh Thy và điều này không thể nói cùng với các anh được
Anh ấy hy vọng nhận được sự ủng hộ từ các anh
Bởi vì Tư Hải Minh đã từng làm khổ Anh Thy mọi người đều biết
Nếu như Anh Thy kết hôn, Tư Hải Minh liền có thể sẽ không làm phiền…
“Kính Chi, anh rất thích Anh Thy sao?” Kiều Như An đột nhiên hỏi
Được hỏi làm cho Tần Kính Chi không có một chút phòng bị nào, tay đang nắm chén rượu đều cứng lại, nhịp tim bất ổn. Lúc này anh ấy còn chưa để lộ tâm tư “Em không phải cũng rất thích Anh Thy”
“Kính Chi, anh biết em nói đến ở đây không phải là bạn bè cũng không phải người thân, mà làm nam nữ. Anh cũng không cần thừa nhận, em thấy rất rõ, ánh mắt anh nhìn Anh Thy không giống” Kiều Như An nói
Ý thức Tần Kính Chi hơi hoảng, ánh mắt sao? Ánh mắt anh ấy nhìn Anh Thy có gì không đúng? Anh ấy cảm thấy rất bình thường mà…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.