Chương trước
Chương sau
Edit By Trà Nữ Lê
Không đâu, nếu quả thật là do việc này thái độ của Tư Hải Minh đối với cô sẽ không như vậy…
Tư Hải Minh…như vậy là không chào đón cô sao? Là do cô là người nghèo?
Anh ấy đều không nhìn tới chính cô
Từ khi lên du thuyền về sau đó Kiều Như An vẫn cố gắng tìm mọi cách để tiếp cận Tư Hải Minh, thật vất vả lắm mới có cơ hội thì lại làm cho cô bị tổn thương…
Thay quần áo sạch sẽ xong sáu đứa bé hò reo hướng boong tàu trên chạy đi, Đế Anh Thy đi cuối cùng
Liếc mắt nhìn thấy người ngồi trên ghế salon với phong thái lười biếng tự tại của một người đàn ông không hề có sự uy hiếp nào
Không phát hiện có điểm gì lạ nên tự nhiên cũng sẽ không biết được vừa rồi xảy ra chuyện gì, chỉ có gió trời thổi nhẹ
Đế Anh Thy vừa ngồi xuống trên ghế salon nghe được Tư Hải Minh giọng trầm thấp “Nhất định phải để mẹ thay quần áo, làm ba cũng không thể đi cùng hỗ trợ, càng lớn càng tùy hứng”
Ngữ khí như đang nói chuyện phiếm
Đế Anh Thy không nói chuyện, đem ánh mắt nhìn vào những đứa con đang chời đùa
Nữ hầu đi tới, đem ly nước ép tươi để trước mặt nàng, còn có các loại điểm tâm
Đế Anh Thy chú ý không phải là nữ hầu hay pha trà rót nước kia, nhưng nàng cũng không bận lòng chỉ nghĩ rằng chắc hết ca trực
Hơn nữa người cũng là của Tư Hải Minh sắp xếp có liên quan gì tới nàng đâu
Không chỉ có nàng uống, mà còn có nước của các con
“Các cục cưng của mẹ, lại đây, ăn chút gì nào” Đế Anh Thy gọi con. Sau khi ngủ trưa dậy vẫn chưa ăn cái gì
Sáu đứa bé chạy tới, ngồi vào những chiếc ghế nhỏ phía trước, đồng loạt ôm lấy những cái ly hình hoạt hình từng ngụm uống nước trái cây
Uống nước trái cây xong lại ăn điểm tâm
“Mẹ ơi, sao lại không uống?” Bảo Hân hỏi
Ly nước trái cây trước mặt của nàng một hơi cũng không dùng, dường như chỉ cần đồ của Tư Hải Minh sắp xếp nàng đều muốn không động vào
Vì con có ý lo lắng hỏi thăm nên nàng chỉ có thể mỉm vười và uống mấy ngụm
Bảo An lấy cái nĩa ghim một món điểm tâm đút vào miệng của mẹ “Mẹ ơi, ăn ngon!”
Đế Anh Thy há miệng, ăn món điểm tâm mà con đút
Tư Hải Minh ngồi nhìn hình ảnh ấy trong lòng rất khó chịu. Càng xem càng muốn đem con xách đi qua một bên
Nếu như là anh đút ăn thì tốt biết bao…
Sau đó, nàng về đảo Trân Châu, anh nghĩ lại phải chờ cơ hội
Đế Anh Thy cùng với anh bàn điều kiện, nghĩ là lúc rời đi anh có thể trước mặt nói với con giúp nàng. Nếu anh cản trở thì về sau sẽ chỉ xa vời thêm…
Nhưng mà, anh không nghĩ để nàng trở về…
Tần Kính Chi chuẩn bị đi lên boong tàu trên bị bảo vệ ngăn lại khiến cho sắc mặt của anh ấy rất khó coi
Tư Hải Minh làm như thế chẳng qua là không muốn anh quấy rầy chuyện tốt của anh. Giữa ban ngày chuyện tốt là gì chứ? Có cần thiết không? Kiều Như An chắc hẳn cũng không ở trên đó
Nói không chừng cô ấy cũng có sự đãi ngộ giống anh
Kiều Như An là người tương đối mẫn cảm không biết tâm tình của cô có bị ảnh hưởng không?
Tần Kính Chi có ý tốt mà đi tìm gặp cô
Đứng trước cửa phòng của Kiều Như An gõ cửa
Không bao lâu, cửa mở ra Kiều Như An hỏi “Kính chi, tìm em sao?”
“Sao lại ở trong phòng?”
“Em có chút mệt, cho nên muốn nghỉ ngơi một chút” Kiều Như An cũng không muốn nói ra sự việc vừa rồi trên boong tàu, tâm sự của mình, ai cô cũng sẽ không nói
“Vậy được, em nghỉ ngơi đi! Tầm nữa giờ nữa thuyền sẽ vào bờ” Tần Kính Chi không biết cô có bị bảo vệ làm khó xử không, cứ coi như không có, người ta không nói thì anh cũng sẽ không hỏi, liền quay người đi
Kiều Như An không ra khỏi phòng, Tần Kính Chi cũng ở trong phòng như vậy trên boong thuyền chỉ có Đế Anh Thy và Tư Hải Minh cùng mấy đứa con? Thật là khiến cho tâm trạng của cô khó chịu…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.