Chương trước
Chương sau
Edit By Trà Nữ Lê
Nhưng mà tay nàng vừa chạm vào ngực của anh thì dừng lại, kiềm chế lại bản thân
Bởi vì Tần Kính Chi, Kiều Như An và bọn trẻ đều ở đây nên nàng không thể kịch liệt mà phản ứng…
Nàng chỉ có thể tức giận một cách yếu ớt “Anh làm gì vậy? có người đang nhìn!” Trong mắt người xung quanh thì nhìn hành động của chị như là đang xấu hổ
Tư Hải Minh nhìn về hướng Tần Hành Chi, Tần Hành Chi đứng ở nơi đó không nhúc nhích, trong mắt cảm xúc được đè nén vào trong. Tư Hải Minh mắt đen như dọa người “Cứ đi trước, chúng tôi tới ngay”
Lời này như nói thẳng vào Tư Hải Minh nhưng Kiều Như An cũng có cảm xúc như mình cũng có liên quan, khiếp đảm mà đứng người lên, đi đến trước mặt Tần Kính Chi “Chúng ta đi trước nha?”
Tần Kính Chi còn nói gì được nữa chứ, chịu đựng đau lòng mà quay người đi, đi cùng với Kiều Như An xuống boong tàu
Đế Anh Thy để ý lúc bọn trẻ không để ý mới dùng sức giãy giụa, rời khỏi thân người của Tư Hải Minh hạ giọng “Anh đừng có mà được voi đòi tiên!”
Tư Hải Minh mắt đen nhìn chằm chằm vào Đế Anh Thy “Như này anh đều không muốn buông tay”
Thần thái của Tư Hải Minh khiến cho Đế Anh Thy nhớ lại tính cách của anh, không để lộ ran guy hiểm, cứ nhìn chằm chằm nàng tùy thời cơ mà tấn công đáng sợ
Đế Anh Thy lập tức quay người đi, nàng sợ đứng đó thêm tí nữa sẽ không kiềm chế nổi bản thân mà làm hỏng bộ dạng duy trì hóa khí trước mặt bọn trẻ
Tư Hải Minh ngồi trên ghế không động đậy, toàn thân khí thế thâm trầm đến cực điểm, mắt đen che dấu suy nghĩ của anh. Nhìn thấy Tần Kính Chi cùng Đế Anh Thy cười cười nói nói, anh hận không thể trực tiếp ôm lấy Đế Anh Thy vào lòng, ai anh cũng không cho phép nhìn nàng!
Nếu như không phải vì kế hoạch tiếp theo thì sao anh có thể buông tay chứ…
“Ba ơi, Mẹ đi đâu rồi?” Sáu đứa bé chạy tới, Bảo Vỹ dựa vào đôi chân dài của Ba hỏi
“Đi xem pha rượu. Các con chơi một tí nữa rồi đi ngủ” Tư Hải Minh nói
“Chúng con mới chơi có tí, không muốn đi ngủ!” Bảo Nam là người đầu tiên phản đối
“Trời còn chưa tối!” tiếp tới là Bảo Long
“Ngủ không được…” Bảo My nói
“Ba ơi, chúng con vẫn chưa chơi chán!” Bảo Hân năn nỉ ba
“Ừm ừm!” Bảo An đồng ý theo
“Buổi tối có muốn ngủ cùng với ba mẹ không?” Tư Hải Minh hỏi
Sáu đứa bé hai mắt tỏa sáng, cả sáu đồng thanh “Muốn!”
Tư Hải Minh nâng cổ tay lên nhìn vào đồng hồ, mắt đen thâm trầm sáng lên
Tần Kính Chi đứng tại quầy bar pha rượu, Đế Anh Thy cùng Kiều Như An ngồi bên cạnh nhìn xem
Kiều Như An có chút lo lắng hỏi “Kính Chi, không sao chứ? Chúng ta cũng không nhất định phải uống rượu”
Đế Anh Thy không lo lắng nói “Không sao, khi không nắm chắc Kính Chi sẽ không làm”
Tần Kính Chi nhìn Đế Anh Thy nhẹ nhàng, cười một tiếng, rất ôn nhu, vẫn là Anh Thy hiểu anh ấy nhất
Lúc Tư Hải Minh xuống boong tàu, đi đến quầy bar, Tần Kính Chi cũng vừa pha rượu xong, mỗi người một ly rượu
Kiều Như An nhìn người đi đến với vóc dáng cao lớn, hình ảnh này được khắc sâu vào trong tâm trí cô, phảng phất như mọi thứ đứng lại, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực
Tư Hải Minh ngồi cạnh Đế Anh Thy, mắt nhìn vào ly rượu của nàng hỏi “Độ cao không?”
“Không cao” Tần Kính Chi nói
“Vậy thì tốt!” Tư Hải Minh ánh mắt rơi vào ly rượu trước mặt của anh, nhấp một miếng, chép miệng, môi quyến rũ dính rượu, gợi cảm ma mị. Sau đó anh đem ly rượu uống một hơi “Không có vị, tiếp rượu”
Cách đó không xa hầu gái đi tới, đổi một ly rượu khác cho anh, nước rượu màu hổ phách vừa nhìn là biết độ không thấp
Đế Anh Thy ánh mắt chớp chớp, trước kia nàng từng uống rượu trong hầm rượu nhà anh, uống mấy ngụm thôi là nàng đã bị say…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.