Chương trước
Chương sau
Ánh mắt Đế Anh Thy rơi vào chén rượu khẽ run “Khi nào yêu đương mới gọi là thất tình, em lại không có yêu đương”
Tần Kính Chi kinh ngạc khi nghe nàng nói
Không có yêu thương, nàng cùng Tư Hải Minh đã xảy ra chuyện gì?
“Anh Thy, ở Kinh Đô đã xảy ra chuyện gì sao?” Tần Kính Chi vẫn là không chịu được mà hỏi ra
Đế Anh Thy bưng chén rượu lên, khẽ nhúc nhích hàm dưới, nhìn chất lỏng màu đỏ bên trong chén “có thể có việc gì? Chẳng qua làm giác mộng, tỉnh mộng, em liền trở lại”
Tần Kính Chi hiểu rằng đã nhìn thấu Tư Hải Minh, người này chính là hư tình giả ý, tình yêu như bọt biển liền biến mất khi vào bờ
Làm thế nào cũng không nghĩ tới việc lúc này phương pháp thôi miên đã không còn nữa, nàng đã lấy lại ký ức
Đế Anh Thy cũng không nói cho Tần Kính Chi biết việc mình đã nhớ lại mọi chuyện, cứ như vậy đi! Đây cũng không phải chuyện gì tốt, cứ tiếp tục ngơ ngác lừa người dối mình thôi
“Vậy em sẽ tiếp tục đến Kinh Đô sao?” Tần Kính Chi kiếm chế kì vọng của nội tâm, hỏi
“Cũng không đi” Mấy chữ cơ hồ thốt ra
Nghĩ đến sáu đứa con liền cảm thấy Kinh Đô sẽ đi, đi xem con cái của mình, để bọn chúng được hạnh phúc, nhưng nhất định sẽ không có quan hệ gì với Tư Hải Minh
Nàng không thể sau khi khôi phục lại trí nhớ liền không nhớ đến con cái, nàng đã không tốt với chúng nhiều lắm…
“Đi” Đế Anh Thy khẳng định nói
Tâm trạng Tần Kính Chi bỗng nhiên chìm xuống, nàng vẫn sẽ đi, tại sao? Mỗi lần từ Kinh Đô trở về nàng đều không vui, tại sao còn muốn đi?
Số phận của nàng với Tư Hải Minh không thể tách rời sao?
Rõ ràng bị hắn làm bị thương, không phải sao…
Bên cạnh điện thoại vang lên, đập tan suy nghĩ của Tần Kính Chi
Nhìn thấy cuộc gọi đến, anh ấy mở loa ngoài, giọng nói Kiều Như An truyền đến “Kính Chi, Anh Thy trờ về rồi sao?”
“Trở về”
“Cô ấy về khi nào?” ổn chứ?”
Tần Kính Chi nhìn về phía Anh Thy, Đế Anh Thy nói “Về từ hôm qua, rất khỏe”
Kiều Như An nghe được giọng nói của Đế Anh Thy, không kìm được sự vui sướng “Anh Thy đã trở về! Tốt rồi, tôi lo có chuyện xấu, còn tưởng rằng cô đã xảy ra chuyện!”
“Lúc về quên nói cho cô biết, điện thoại cũng quên đem theo!” Đế Anh Thy nói chuyện tỏ ra bình tĩnh
“Không sao, chỉ cần cô không có việc gì thì tốt rồi” Kiều Như An nói “Thật xin lỗi, tôi rất áy náy, nếu lúc đó tôi đi theo cô thì sẽ tốt hơn”
“Không cần áy náy, không phải tôi rất tốt sao?. Chỉ là đi gặp người bạn cũ”
“Vậy tốt rồi”
Vì mở loa lớn nên nghe rất rõ âm thanh Kiều Như An thở ra nhẹ nhàng
Không có gì để nói, liền cúp điện thoại
Tần Kính Chi đưa điện thoại di động đặt ở bên cạnh “Cô ấy gọi tới rất nhiều lần, một mực đều lo lắng cho em. Anh gọi điện thoại cho anh ba, anh ba nói em rất tốt. Anh cũng báo lại với cô ấy thế, nhưng cô ấy vẫn không yên tâm. Không nghĩ cô ấy cũng đi Kinh Đô, còn gặp em”
Đế Anh Thy không nói chuyện, không muốn nghĩ lại chuyện ở Kinh Đô
“Anh không quan tâm tiểu thư Kiều?”
“Tại sao lại hỏi chuyện này?” Tần Kính Chi biểu thị bất đắc dĩ
Đế Anh Thy cười đứng dậy, quay người đi xuống bậc thang
“Em đi đâu?” Tần Kính Chi muốn đi theo
“Còn có thể đi đâu? Đi dạo trong vườn nho. Không cần đi cùng” Đế Anh Thy cũng không quay đầu lại mà phất phất tay, hướng thẳng vườn nho mà đi
Đế Anh Thy vào sâu trong vườn nho, xuyên qua từng dây nho.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.