Chương trước
Chương sau
“Anh Thy đừng khóc” Đế Bắc Lẫm đau lòng nói
Đế Anh Thy lắc đầu “Chỉ là em cảm thấy em là một người mẹ không tốt, em…”
“Không nên nói như vậy, em thương bọn trẻ các anh là người hiểu rõ nhất” Đế Bắc Lẫm khuyên bảo nàng đồng thời đưa tay lau nước mắt đang lăn dài trên má “Nếu như em thật sự là người mẹ không tốt thì bọn trẻ làm sao nhớ mãi không quên đúng không? Bọn trẻ rất thông minh, không dễ bị lừa đâu, Anh Thy sinh được sáu đứa trẻ chính là giỏi nhất rồi!”
“Không gì là không được!” Đế Hạo Thiên vươn đầu ra, đi đến trước mặt Đế Anh Thy ngồi xuống “Con cái luôn muốn ở cùng với mẹ, còn nói mẹ ở đâu là con ở đó. Điều đó chứng tỏ em ở trong lòng bọn trẻ là người mẹ tuyệt vời rồi! Trong ba năm qua, em tạm thời không theo dõi sự trưởng thành của bọn chúng nên chỉ là không biết thôi.”
Đế Hoàng Minh bước vào “Nếu nhớ bọn chúng, các anh đưa em đi Kinh Đô gặp con”
Nghe các anh trai nói chuyện, Đế Anh Thy nội tâm vô cùng cảm động, lòng chua xót
Nàng muốn nói ra lời cảm ơn, nhưng lại không nói thành lời mà nước mắt lại tiếp tục rơi xuống, chỉ có thể gấp rút lau đi những giọt nước mắt
“Anh Thy đừng khóc…” Đế Bắc Lẫm trực tiếp ôm nàng ra khỏi phòng trang phục, đặt nàng ngồi lên ban công
Đế Anh Thy quay sang nhìn xem phong cảnh bên ngoài đảo Trân Châu khiến nàng giật mình với nơi đây
“Không muốn em ngồi mãi trong phòng trang phục nó sẽ khiến tâm trạng của em thêm sầu não” Đế Bắc Lẫm đặt tay lên lưng của nàng, mặc dù sẽ không thể rơi xuống nhưng vẫn là muốn bảo vệ nàng “Anh Thy, các anh yêu thương Anh Thy giống như Anh Thy yêu thương các con của mình vậy”
Đế Anh Thy thu tầm mắt lại, nhìn xem trước mặt mình là anh ba ôn nhu, cách đó không xa là anh hai và anh cả, cảm xúc bị xúc động
Nàng liền ôm lấy cổ Đế Bắc Lẫm, nhắm mắt lại, nước mắt tiếp tục rơi xuống “Em biết, thật xin lỗi…”
“Anh Thy không cần nói xin lỗi, Anh Thy làm bất cứ chuyện gì đều không cần xin lỗi với bất kỳ ai, em chưa từng có lỗi” Đế Hoàng Minh đi qua, đưa tay lau hai hàng nước mắt, ngón tay lạnh như băng nhưng hành động vô cùng ôn nhu
“Đúng, Anh Thy chỉ cần nghĩ như thế, Đế gia chúng ta làm đều đúng, sai là do người khác sai”. Đế Hạo Thiên bễ nghễ dáng vẻ nói “Dù là con cái ở trước mặt em cũng chưa từng bỏ lỡ. Em đi chẳng qua là vì tốt cho sự trưởng thành của bọn chúng”
Đế Anh Thy khóe miệng dưới có chút động tĩnh, nàng nghĩ có người nhà thật là tốt…
Đúng vậy, nàng còn có gì phải sợ, ba người anh trai che chở nàng, nàng muốn gặp con cái lúc nào mà không được, đứng nghĩ như trước kia, sau này muốn gặp liền có thể…
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, nữ quản gia đi đến khẽ báo “cậu Tần Kính Chi đến”
Nói xong liền đi ra ngoài
Đế Bắc Lẫm cười “Anh Thy không biết đâu lúc em đi Kinh Đô nhóc kia cứ hai ngày liền đến đây một lần, chắc hẳn đang biết em về rồi vội vã chạy tới nè!”
Ôm Đế Anh Thy từ trên ban công xuống, vững vàng đặt chân cô xuống đất
“Đi xem một chút đi! Cơm trưa không cần quay về ăn cũng được!” Đế Bắc Lẫm cười đến độ hai con mắt nheo lại, chưa từng có hào phóng
Đế Anh Thy quay người đi về phòng ngủ, ra khỏi phòng
Đứng tại đầu bậc thang nhìn xuống, Tần Kính Chi ngước cổ nhìn lên thấy nàng, ánh mắt đều chấn động
Đây chính là “bạn từ nhỏ đến lớn” à…
Đế Anh Thy đi xuống, còn chưa kịp mở miệng Tần Kính Chi vội đến “Em về khi nào vậy?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.