Chương trước
Chương sau
Đế Hoàng Minh chú ý thần sắc của Đế Anh Thy, không nói chuyện
Đế Anh Thy rủ ánh mắt xuống, đúng vậy, trước kia nàng rơi vào hố sâu của Tư Hải Minh không ngoi lên được, đã từng cầu khẩn ai đó cứu nàng, cho dù đưa cho nàng một cọng cỏ cứu mạng nàng, nàng đều trập tràn hy vọng. Nói chi đến bây giờ nàng có ba người anh trai quyền thế ngất trời, nàng muốn làm gì đều không cần kiêng kị gì cả
Nhưng nàng vẫn phát hiện, nàng vẫn còn lo lắng…
Đế Anh Thy suy nghĩ, hỏi “Lúc em mất trí nhớ các anh có đề cập đến việc muốn nuôi dưỡng con em sao?”
Ba người anh biến sắc
“…Trong thâm tâm từng có” Đế Bắc Lẫm nói
“Anh ta lấy yêu cầu gì?” Đế Anh Thy hỏi
“Lấy sáu đứa bé đổi lấy em” Đế Bắc Lẫm trả lời
“Chúng ta sao có thể làm như vậy được? chúng ta thật sự cất thương sáu đứa bé nhưng cũng không thể đem em gái mình ném vào hố lửa được. Anh Thy, nói thật nếu so sánh sáu đứa bé và em thì bọn anh chắc chắn sẽ chọn em!” Đế Hạo Thiên nói
“Em biết” Đế Anh Thy bị ánh sáng chói vào mắt để mắt nàng khẽ run “Con cái không đồng ý, có đổi thì cũng không đổi được”
“Anh Thy không có lòng tin ở các anh sao?” Đế Hạo Thiên hỏi
“Không phải. Mà là em rất hiểu Tư Hải Minh. Các anh sẽ không giành được con từ anh ta, anh ta thà đem con ném xuống biển chứ không để các anh giành lấy đâu” Đế Ah Thy nói
Ba vị Đế gia sắc mặt liền khó coi
“Nếu hắn ta đem con ném xuống biển, anh nhất định khiến hắn chết không có chổ chôn!” Đế Hạo Thiên nói
Đế Anh Thy vô lực lắc đầu “Tư Hải Minh là kẻ điên, anh ta chẳng sợ cái gì cả, chết là cái gì chứ. Lại nói nếu dùng bước kia, bọn nhỏ trong lòng sẽ nghĩ gì chứ? Bác giết Ba mà Mẹ lại thơ ơ lạnh lùng? Em không hy vọng điều này…”
Nàng chỉ hy vọng bọn nhỏ sẽ sống hạnh phúc vui sướng mà trưởng thành, chuyện của người lớn đừng ảnh hưởng đến con trẻ. Bản thân đã vứt bỏ bọn chúng ba năm, vừa khôi phục được trí nhớ liền đấu với Tư Hải Minh để giành quyền nuôi dưỡng, các con liệu có vui không…
Ba người anh sao lại không đoán được suy nghĩ này của nàng chứ.
Nói tới nói lui, chính là mềm lòng, rơi vào tình thế khó xử khi nghĩ về con cái
Các anh chỉ là đang đứng ở gốc độ em gái mà giải quyết sự việc nên đưa ra thủ đoạn tàn nhẫn thì làm sao?
“Hoặc là tạm thời không tranh quyền nuôi dưỡng, con cái hai bên đều có quyền lui tới thăm non miễn là không gặp Tư Hải Minh là được” Đế Hoàng Minh nói
Đế Anh Thy biết, hiện tại chỉ có biện pháp này mà thôi
Con cái muốn gặp nàng, nàng không thể không gặp
Cũng may đảo Trân Châu người ngoài không vào được
“Anh cả, anh hai, anh ba, em hơi mệt muốn nghỉ ngơi sớm” Đế Anh Thy nói
“Anh ba đi cùng với em” Đế Bắc Lẫm vội nói
“Không cần, đi vài bước là đến nơi rồi” Đế Anh Thy đứng người lên, hướng đến gian phòng ngủ của máy bay. Vào phòng, đóng cửa lại, ngăn cách hình bóng của nàng với ba người anh ở ngoài
Bên ngoài không có Đế Anh Thy chỉ còn lại ba người anh, không khí như ngưng đọng lại
“Hiện tại phải làm sao đây?” Đế Hạo Thiện quay đầu hỏi Đế Hoàng Minh
Đế Hoàng Minh không nói lời nào
“Anh có thể nói một câu không?” Đế Hạo Thiên gấp gáp
Em gái không có bên cạnh, Đế Bắc Lẫm sa sút tinh thần liền nói “Nếu như em dùng thuật thôi miên mạnh tay một chút Anh Thy sẽ không khôi phục lại ký ức, càng sẽ không bị đau khổ…”
“Chuyện này với thuật thôi miên có quan hệ gì? Còn không phải do tên khốn nạn Tư Hải Minh tạo thành sao!” Đế Ngạo Thiên bực bội “chuyện này sớm muộn gì cũng phải đối mặt. Dùng thuật thôi miên thật ra chính là đang trốn tránh vấn đề thực tế!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.