Chương trước
Chương sau
Càng nghĩ nước mắt càng rơi nhiều hơn, làm thế nào cũng không kiềm lại được…
Đứng ở phía sau là ba vị Đế gia mặt không biểu lộ, giờ phút này sáu đứa trẻ đến, không nghĩ cũng biết là ai làm ra chuyện này…
Thật sự là sự tính toán tràn ngập khắp nơi
Chẳng trách trước kia “Đào Anh Thy” làm thế nào cũng không thoát khỏi sự ràng buộc của Tư Hải Minh
“Tại sao mẹ lại khóc?” Bảo Nam khẩn trương hỏi
“Mẹ sao vậy?” Bảo Vỹ hỏi
“Mẹ đừng khóc…” Bảo My lo lắng
“Có phải ba đã ăn hiếp mẹ không?” Bảo Long hỏi
“Phải…phải sao?” Bảo Hân thật khẩn trương. Nếu như vậy thì làm sao đây? Nhưng cảm giác của bản thân là không. Ba chắc chắn sẽ không ăn hiếp mẹ…
“Mẹ…” Bảo An kéo váy mẹ
Chỉ một động tác này, Đế Anh Thy đã lấy lại trí nhớ liền nhận biết con trai muốn làm cái gì
Thế là ngồi xỏm xuống
Bảo An đưa bàn tay nhỏ xíu ra xoa xoa giọt nước mắt đan lăn dài trên má “Không khóc!”
Bảo Nam tức giận nói “Mẹ ơi, Ba ăn hiếp mẹ, con sẽ giúp mẹ!”
Đế Anh Thy rũ ánh mắt xuống, nội tâm chua xóa khó chịu, vô lực lắc đầu “… không có, ba không ăn hiếp mẹ, mẹ chỉ là có chút không thoải mái…”
“Hiện tại mẹ ổn không?” Bảo Hân hỏi “Mẹ còn khó chịu sao?”
Đế Anh Thy không nhịn được con trẻ thật là hiểu chuyện, nàng cảm thấy lòng thật khó chịu cố gắng kiềm chế bản thân không được khóc “Thật xin lỗi, Mẹ thật thật là kém cỏi…
Nếu như con của mình biết bản thân đã sử dụng thuật thôi miên để quên đi bọn chúng thì bọn chúng sẽ cảm thấy nàng thật là tệ phải không?
Ngược lại, con trẻ không chỉ không quên nàng mà quan tâm nàng vẫn như xưa, điều này làm cho nội tâm của nàng vô cùng áy náy, đau khổ…
Cho nên, chính nàng đã có lỗi với bọn chúng, nàng quá vô tư, chỉ biết nghĩ đến bản thân mình…
Nàng chỉ không ngờ rằng bọn chúng vẫn còn nhớ đến nàng, nhớ kỹ nàng…
“Mẹ không có kém cỏi! ai dám nói mẹ kém cỏi con tuyệt đối sẽ không tha cho hắn!” Bảo Nam xiết chặt nắm đấm, nghĩ xong liền cầm tư thế
“Con cũng sẽ không tha cho hắn!” Bảo Vỹ nói
“Con biết đánh nhau!” Bảo Long khẳng định
“Con…con cũng sẽ…” Bảo My
“Chúng con sẽ cùng nhau giúp mẹ đánh hắn!” Bảo Hân tiếp lời
“Đánh chết hắn!” Bảo An mạnh mẽ
Đế Anh Thy miễn cưỡng cười một cái, trong mắt vẫn còn đọng lại nước mắt của nàng. Dù là bản thân muốn quên đi các con thì trong lòng của các con mẹ vẫn là tốt nhất sao? Ngay cả Bảo An cũng nói “đánh chết hắn” rất mạnh mẽ
Nhẹ nhàng ôm lấy Bảo My và Bảo An vào lòng, lại sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Bảo Nam “Không có ai như vậy, mẹ rất tốt…”
“Mẹ ơi…” Bảo My và Bảo an nhào vào ngực Đế Anh Thy nũng nịu
Những đứa con cũng đến nhào vào ngực nàng, ôm đằng trước, ôm bên trái, ôm bên phải
Đế Anh Thy ôm thật chặt con của mình, mặc dù trước đó có ở chung nhưng nàng mọi thứ đều không nhớ rõ, cũng không thật tâm tình cảm mẹ con. Nhưng bây giờ không giống, là cảm xúc sau ba năm gặp lại…
Tư Hải Minh xuất hiện ở phía sau, nhìn thấy hình ảnh phía trước khiến cho anh tâm tư lay động
Lúc Đế Anh Thy đến phòng nhà xác anh đã lập tức báo tài xế đưa con đến
Chỉ cần một tia hy vọng, anh đều không bỏ qua!
Ba vị Đế gia dù cho không quay đầu nhìn cũng cảm nhận được Tư Hải Minh đang ở phía sau, sắc mặt biến đổi lạnh lùng
Đế Hoàng Minh lập tức nói “Anh Thy, chúng ta đi”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.