Chương trước
Chương sau
Cảm giác quen thuộc khiến cô nói không nên lời, có chút ngạt thở
“Quen sao?” Phương Như hỏi
“Cái gì?” Đế Anh Thy ngạc nhiên, có phải cô ta đang dùng chiến thuật tâm lý sao? Không để cho cô ta dò xét tâm trạng của mình lần nữa “Cô tìm tôi rốt cuộc muốn nói gì? Tôi đã để cho bảo vệ báo cáo với Tư Hải Minh rằng không đi làm khó dễ cô. Ngược lại cô lại cố ý làm khó dễ tôi? Truyền tin lén lút quả là hành động của kẻ tiểu nhân”
“Kêu tôi rời khỏi kinh đô cũng gọi là không làm khó dễ sao? Đào tiểu thư, chúng ta cũng đã từng lại việc tại tập đoàn Vương Tân tại sao lại gây khó xử với tôi?
“Tôi đã nói tôi không phải Đào Anh Thy, cô muốn tôi nói bao nhiêu lần đây?
“Cô đương nhiên sẽ nói như vậy là bởi vì cô hiện tại cái gì cũng không nhớ” Phương Như nói “Tôi là Phương Như cô có thấy một chút gì quen không?”
Đế Anh Thy khẽ nhíu mày, trong đầu nhớ đến cái tên Phương Như giống như… đã nghe qua ở đâu rồi? Thế nhưng nghe ở đâu đây? Phương Như…Phương Như…Phương Như…
Phương Như đứng lên, ngón tay chỉ vào vị trí của ghế salon “Chính là chổ này, ngài Hải Minh ngồi ở chổ này, tôi ngồi bên cạnh anh, sau đó chúng tôi hôn nhau. Sau đó cô xuất hiện…” Lại chỉ vào cánh cửa phòng bao “tiến đến, vừa đủ để nhìn thấy cảnh tượng. Ngài Hải Minh liền đẩy tôi ra, còn chất vất vệ sĩ tại sao lại để cô vào. Những điều này cô đều không nhớ sao?”
Đế Anh Thy trong đầu xuất hiện từng hình ảnh theo lời kể của Phương Như: cửa phòng bao, ghế salon, thậm chí là hình ảnh Tư Hải Minh cùng Phương Như hôn nhau…
Trong đầu vô cùng hỗn loạn khiến cho thần kinh của cô co rút đau đơn
Phương Như đi đến Đế Anh Thy, ngồi xỏm ở trước mặt nàng “Nếu như cô khôi phục lại trí nhớ, có thể giúp đỡ tôi?”
Đế Anh Thy phút chốc hoàn hồn, đẩy cô ra “Cô nói bậy!”
Phương Như ngã xuống đất, bất động với tư thế đó nhìn nàng “Cô không biết mình bị mất đi trí nhớ sao? Cô trước kia chính là Đào Anh Thy, sống tại thành phố này”
“Không đúng” Đế Anh Thy rất rõ ràng mình từ nhỏ đến lớn đều ở đảo Trân Châu
Các anh trai, Tần Kính Chi đều có thể làm chứng. Mọi người không thể lừa gạt nàng!
Nàng làm sao có thể chạy đến đảo Trân Châu cách xa ngàn dặm chứ?
“Đừng có ở trước mặt tôi diễn ra vở kịch này! Tôi hỏi cô, Tư Hải Minh cùng Đào Anh Thy còn có chuyện gì? Đào Anh Thy chết không phải có liên quan đến Tư Hải Minh? Cô biết cái gì nói rõ ra!” Đế Anh Thy đè nén cơn đau trong đầu của mình, trong lòng vô cùng hổn loạn, hỏi
“Tại sao muốn tôi nói cho cô biết? hahahaha, chính cô phải nhớ ra mọi thứ có phải sẽ tốt hơn sao? Phương Như cười lớn nói
Đế Anh Thy cắn chặt rang, sắc mặt đã bắt đầu trắng bệch, bởi vì nàng đau đầu
Giống cơn đau như lần trước
“Cô tìm tôi…cái gì cũng không chịu nói, chúng ta cũng không cần nói chuyện tiếp…” Đế Anh Thy chịu đựng cơn đau đầu đứng người lên
Phương Như không dễ dàng cho cô rời đi như thế liền đứng lên níu giữ cánh tay của nàng “Không cho phép cô đi!”
“Buông tay!” Đế Anh Thy hỗn loạn cảm xúc, rất muốn thoát khỏi cô gái điên này
“Chỉ cần cô muốn cô đều có thể biết hết mọi việc! Đào Anh Thy, trước đây chúng ta từng có quan hệ tốt với nhau, chúng ta cũng từng ngồi uống trà sữa với nhau, cùng tâm sự. Tại sao cô lại không nhớ rõ? Vậy cô có biết Tần Diễm My là ai không? Cô ấy là người đưa tờ giấy cho tôi, đừng nghĩ tôi không điều tra ra sao? Cô ta chính là minh tinh đó!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.