Chương trước
Chương sau
Nàng đi vệ sinh thôi mà cũng cần phải đi cùng đây không phải sống cùng với anh thì nàng không thể tự lo cho bản thân được sao?
Đế Anh Thy đi vệ sinh xong, đi ra gian phòng rửa tay thì thấy một cô gái đứng trước gương rửa tay, mặc đồng phục lao công của nhà hàng
Đế Anh Thy đứng bên cạnh cúi xuống nhìn vòi nước và rửa tay
Phương Như nhìn Đế Anh Thy, rõ ràng là vừa rồi tầm mắt của hai người giao nhau nhưng tại sao nàng không có phản ứng? Là nàng không biết mình sao? Cô không chờ Đào Bảo nhận ra mình…. “Tiểu thư Đào, cô…cô không biết tôi sao?”
Rửa tay Đế Anh Thy sửng sốt một chút, quay sang, nhìn vào cô gái xa lạ bên cạnh. Vừa rồi tầm mắt nàng lướt sang cô gái nên cũng không có để ý
Hiện tại ánh mắt nàng đối diện với cô, không rõ tại sao dây thần kinh của cô có chút phản ứng, sau dây thần kinh là trái tim hơi nhói đau
Nàng nghĩ chắc là do nàng không thích ai gọi nhầm mình…
“Cô nhận nhầm người, tôi không phải là Đào Anh Thy “ Đế Anh Thy biết “Tiểu thư Đào” là ai, sắc mặt của nàng dần nhợt nhạt, cảm thấy lời giải thích của mình như chết lặng
Nếu là một trăm người đều nhận nàng thành Đào Anh Thy thì nàng cũng phải giải thích một trăm lần sao?
“Tôi biết, ban đầu là do tôi không tốt, tôi không nên cùng ngài Hải Minh hôn nhau. Nhưng mà do ngài ấy không có phản đối tôi, nếu quả thật có sai thì tại sao chỉ có trừng phạt một mình tôi? Tôi hiện tại một công việc tử tế cũng không dám đi tìm…” Phương Như đến lúc này vẫn cảm thấy mình không hề sai, cô chính là vô tội!
Ban đầu ở trong quán bar phát sinh sự việc đó đến bây giờ cô còn nhớ rất rõ từng chi tiết
Nếu như ngài Hải Minh thật sự chán ghét cô thì thế nào lại để cho cô nhớ mãi không quên hình bóng của anh chứ…
“Cô nói cái gì?” Đế Anh Thy ngạc nhiên hỏi
“Chắc chắn là vì cô hận tôi nên cô mới nói không biết tôi… tôi xin lỗi cô, cô có thể nói trước mặt ngài Hải Minh một tiếng không, xin hãy tha cho tôi?” Phương Như cúi đầu xuống nói “Tôi cũng là cô gái đứng đắng. Nếu tôi không thích ngài Hải Minh thì tôi sẽ không hôn. Cũng bởi vì do cô nhìn thấy mà làm cho tôi không thể rời khỏi thành phố này, đây có khác gì giận chó đánh mè!”
Tin tức như tiếng sét bên tai làm cho Đế Anh Thy không thể nhúc nhích
Cô gái này nói những gì đại khái cô đều hiểu rõ
Cô cùng Tư Hải Minh hôn nhau tại quán bar, rồi mới bị Đào Anh Thy phát hiện, là như vậy sao?
“…rồi sao nữa…” Đế Anh Thy hô hấp bắt đầu bất ổn, hỏi nàng
“Tôi không biết, cô lúc đó nhìn thấy sau đó bảo muốn về quê, ngài Hải Minh đồng ý, cô rời đi là ngài cũng ngất đi luôn” Phương Như nói
Đế Anh Thy chết lặng tại chổ, trong đầu rối loạn, dường như những dây thần kinh đang đánh nhau để mặc cho suy nghĩ của nàng hỗn loạn!
Nàng nhớ rất rõ ai đó đã nói với nàng rằng Đào Anh Thy về quê sau đó phòng ngủ bị cháy ngoài ý muốn, sau đó tử vong
Như vậy, có quan hệ với cô gái này sao?
Đế Anh Thy trong đầu càng ngày càng đau nhứt, đến khi nàng không chịu đựng nổi liền chống đỡ đầu, đôi chân lảo đảo, tay còn lại chống bên cạnh bồn rửa tay, đôi mắt từ từ nhắm lại, sự việc đó không thể thừa nhận đã làm cho cô cảm giác đau nhói, cố nén cảm xúc nàng lại hỏi “Tại sao Tư Hải Minh phản bội Đào Anh Thy? Anh ấy không thích cô ấy sao?
“Nếu quả thật thích cô mà lại ra ngoài tìm cô gái khác sao? Tôi không có dụ dỗ ngài Hải Minh, ngài Hải Minh lại giận chó đánh mèo với tôi” Phương Như sâu trong lòng đều thấy thật không công bằng, một cây làm chẳng nên non không phải sao? “Trước khi tôi từng làm việc tại tập đoàn Vương Tân, có ước mong. Kết quả… tiểu thư Đào, tôi biết ngài là người tốt, tôi cũng không muốn tranh giành ngài ấy với cô, chẳng phải đây là cạnh tranh công bằng không phải sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.