Chương trước
Chương sau
“Các anh mới là người không thương em!” Đến Anh Thy dựa lưng vào ghế sô pha, tức giận nói. “Nếu như thương em thì tại sao lại bắt em phải lựa chọn chứ? Rõ ràng biết rõ rằng em sẽ không thể vì Tư Hài Minh mà bỏ rơi các anh trai được mà! Nhưng mọi người đã ép em phải làm như vậy!”
Để Bắc Lâm nghe vậy liền thấy vô cùng thoải mái trong lòng, anh ta nắm lấy tay của cô và nói: “Các anh đều biết tâm tư của em mà, chi là lựa chọn tốt nhất thì tại sao lại tìm Tư Hải Minh chứ? Các anh đều hy vọng em sẽ không bị tổn thương.”
Để Anh Thy cảm thấy không còn cách nào để nói chuyện với các anh trai được nữa.
Nhưng cô nghĩ vậy cũng tốt vì các anh đều nghĩ
Tư Hải Minh là người xấu,
Những người đang yêu đương mặn nồng thì não sẽ không thể nghe lọt những điều này được.
Cô cảm thấy Tư Hài Minh là người tốt nhất trên thế giới,”Anh Thy à, ăn tối xong chúng ta đến vườn nho tìm Hành Chi uống rượu nhé? Lâu rối em chưa đến đó” “Không đi đâu” Đế Anh Thy nằm trên ghế sô pha và từ chối mọi hoạt động.
Dường như chi có Tư Hài Minh mới khiến cô ấy trở nên tốt hơn thôi.
Cảm giác được động tác đứng dậy của Để Bắc Lâm, cho là anh ta chuẩn bị rời đi, nhưng sau đó nghe anh ta bảo những người bên ngoài vào dọn dẹp bát đĩa.
Sau khi cảnh cửa đóng lại, Đế Bắc Lâm lại ngoi xuống vị trí cũ.
“Anh Thy à, ba người bọn anh sẽ ở lại với em đến chiều.”
Với giọng điệu nhẹ nhàng và thận trong như vậy, Để Anh Thy dù có muốn nổi nóng cũng không làm được. Suy cho cùng thì các anh cũng đều là vì tốt cho cô. Cô có thể thông cảm được nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc các anh trai thương yêu mình như mạng sống có thể hiểu được.
Giống như ngay từ đầu cô đã biết được Tư Hài Minh đang che giấu chuyện gì đó nhưng khi nghĩ thông rồi thì cũng không còn để ý nữa. Dù sao thì người ở bên Tư Hải Minh là cô chứ không phải ĐàoAnh Thy.
Cô chỉ hy vọng một ngày nào đó các anh trai cũng có thể nghĩ thông được như vậy.
Nghĩ như vậy, trong lòng cũng cảm thấy tốt hơn Dù sao cũng chỉ là yêu đương thôi chứ có phải nhiều. chạy đi mà kết hôn với người ta đâu?
Để Anh Thy ngồi dậy từ từ rồi nhìn người anh trai ngồi bên cạnh nói: “Ba anh cử đi làm việc của các anh đi, em không sao đâu.”
“Anh thi có chuyện gì chứ? Việc lớn nhất của anh chính là ở cùng Anh Thy mà. Nào, đến đây thắp hương cho ba mẹ đi.” Để Bắc Lâm nằm tay cô và bảo cô đi thắp hương –
Sau đó anh ta đưa nén nhang cho em gái.
Để Anh Thy cấm nhang vào bình tro rồi nhìn mặt ba mẹ nói: “Anh ba à, chắc là ba rất yêu mẹ đúng không? Nếu không thì làm sao ba có thể tự sát sau khi mẹ mất được?”
“Đúng vậy.”
Để Anh Thy cúi đầu như đang suy nghĩ điều gì rồi quay đầu nói với về mặt kinh ngạc: “Anh ba, đừng có nói là anh, anh hai và anh cả đều nghĩ rằng em sẽ vìmột người đàn ông mà tự sát đấy chứ?”
Để Bắc Lâm hdi nheo mắt lại, thực sự thì trong quá khứ cô cũng đã từng làm điều đó, chi là cô không nhỏ…
Quay lại với vẻ mặt dịu dàng.
“Anh ba à, các anh thật sự nghĩ em sẽ như vậy sao? Em rất sốc đó!” Đế Anh Thy lùi về sau một bước rồi nói: “Em chi là yêu đương thôi mà, đầu cản phải sống chết như vậy chứ?”
Không yêu đương thì càng an toàn.”
“Vậy các anh còn bảo em đi tìm người đàn ông khác, không phải như vậy cũng là yêu đương sao. Chẳng có lẽ các anh cảm thấy Tư Hài Minh nguy hiểm hơn sao?”
“Cho dù Anh Thy đi tìm thì cũng nên tìm một người dịu dàng như anh ba.”
Để Anh Thy nghĩ đến lúc mà anh trai thứ ba của cô đang mổ xác trong phòng khám nghiệm tử thi liền cảm thấy ớn lạnh. Cô thật muốn cười…
“Anh Thy chê bai anh ba sao?”
“Làm sao có thể chứ? Không cỏ, không có đầu! Em thích nhất sự dịu dàng của anh ba mà, không cần biết anh ba ở bộ dạng như thể nào, em đều thích hết!”Đế Anh Thy cười nói.
Nói như vậy cũng không sai, chỉ là cô sẽ không tìm một người bạn trai như vậy!
Nhưng không phải vừa rồi anh ba dỗ dành có sao? Tai sao giờ lại ngược lại?
Sau khi Tư Hài Minh đi ra biển anh không hề rời khỏi đó mà luôn sống trong căn biệt thự hướng ra biển.
Lúc Chương Vĩ gọi, anh đang nắm trên ghế số pha, cánh tay tựa sau đầu, tâm trang rất thoải mái, không biết là đang ngủ hay chỉ đang nhắm mắt thư giãn,
Diện thoại di động bên cạnh rung lên, đôi mắt đen láy của Tư Hải Minh lập tức mở ra, cơ thể anh như căng lên,
Nhưng đến lúc cầm điện thoại lên, ánh mắt anh tối sắm đi sau đó bắt máy: “Có chuyện gi?”
“Một số tài liệu quan trọng cần phải có chữ ký của anh, hôm nay anh trở về thành phố được không?” Chương Vĩ hỏi. Điện thoại được kết nối, đã nói rõ lúc này tiện lợi.
Bởi vì điện thoại của anh đã tắt từ sáng hôm qua! “Dùng fax.” Tư Hải Minh nói, ý của anh đã rất rõràng bởi vì anh chưa quyết định thời gian quay lại và cũng có thể là không quay lại.
“Vâng” Chương Vĩ đáp lại rối nỏi thêm: “Ngải Hài Minh có cần giúp đỡ gì không?”
“Làm tốt việc đi.”
“Vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, Tư Hải Minh lật xem các cuộc gọi đến và tin nhắn nhưng không có tin nhắn nào. Chỉ có những tin nhắn văn bản anh đã gửi đi mà không có phản hổi.
Cô ấy đang làm gì vậy? Ba anh em nhà họ Để đã làm khó cô ấy sao?
Hay là điện thoại đã bị phát hiện và bị lấy đi rồi?
Anh lại đợi thêm…
Ban ngày Đế Anh Thy đổi diện với bốn bức tường, anh ba của cô luôn ở bên cạnh, lúc sau anh hai cũng chạy qua ở cùng cô, thời gian cứ vậy mà trôi càng nhanh hơn.
Buổi chiếu, Đế Anh Thy ra khỏi phòng.
Đang cười nói bước vào phòng khách thì nhìn thấy anh cả đang ngồi một cách lạnh lùng trên ghế sô pha. Nụ cười trên mặt Đế Anh Thy biến mất, cô mimmỗi lại.
Cô biết rằng là do anh cả cho phép nên anh ba và anh hai có thể ở cùng cô, nếu không cô sẽ phải ở một mình.
Để Anh Thy nghĩ rằng cô nên đi qua đó nói nhỏ với anh cả, nói không chừng anh cả sẽ cho phép cô và Tự Hài Minh ở bên nhau.
Nhưng khi nghĩ lại lời anh cả nói cô lại cảm thấy sao bàn thân lại mềm lòng nhanh như vậy, điều này sẽ chỉ khiến anh cả càng thêm nghiêm khắc mà thôi!
Suy cho cùng, giam lỏng là điểu chưa từng xảy ra trước đây
Khi anh cả của cô ẩng đầu nhìn lên, đối diện với cặp mặt đấy, Đến Anh Thy liền xoay người và bước đi một cách đầy tự tin.
Đôi mắt lạnh lùng của Đế Hoàng Minh sững lại nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh,
“Anh Thy à?” Để Hoàng Minh gọi cô.
Để Anh Thy bước càng nhanh hơn sau đó liền lon ton chạy lên lấu.
Để Hạo Thiên liếc mắt nhìn Đế Hoàng Minh rồi thấp giọng nói với Đế Bắc Lâm nói: “Nhìn xem nhìn xem, cứ sầm to mưa nhỏ, lớn tiếng nữa đi rồi cuối cùngvẫn phải đi dỗ dành thôi.”
Để Anh Thy quay về phòng và đóng cửa lại. Việc đầu tiên là bước lên ghế rói vén váy lên, lấy điện thoại ra để kiểm tra.
Để tránh có động tĩnh, cô liền để điện thoại ở chế độ im lặng.
Lấy điện thoại ra và nhìn thấy tin nhắn của Tư Hài Minh, nội dung là: Có chuyện gì thì hãy gọi cho anh.
Đế Anh Thy suy nghĩ một chút rồi trả lời lại: Em ổn, không sao dâu.
Trái tim vẫn ngọt ngào.
Liệu có phải lúc nào anh cũng quan tâm đến cô?
Có điều nếu cô muốn rời khỏi đào Trân Châu một lần nữa thì e rằng rất khó, nhưng cũng không thể nói chuyện với Tư Hải Minh bằng cách này được.
Một tin nhắn ngắn rất nhanh được gửi đến: Có tiện gọi điện không?
Đế Anh Thy tránh xa khỏi cửa rồi nhìn xem cửa đã khóa hay chưa sau đó quay người lại và đi đến phòng thay đổ hơn nghin mét.
Gọi điện cho Tư Hài Minh.
Chưa kịp nghe thấy tiếng bíp thì điện thoại đãdược kết nối, giọng nói trầm ấm của Tu Hải Minh truyền đến tai cô: “Bon họ có hung dữ với em không?”
“Không có, họ là anh trai ruột của em nên sẽ không đối xử tệ bạc với em đâu” Đế Anh Thy mím môi, khóe miệng cong lên, trong ánh mắt lộ rõ ra vẻ vui mừng.
Giống như một cô gái đang chìm đắm trong ái tình
“Bây giờ anh ở thành phố.” Tư Hải Minh nói. vậy.
Đế Anh Thy cũng không ngạc nhiên, dù sao cũng đã qua hai mươi tư giờ, anh ấy cũng đã sớm đến thành phố rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.