Chương trước
Chương sau
“Anh cả, em xin lỗi, em không cố ý đâu…’ Đế Anh Thy rất có lỗi, khi đó chẳng hiểu đầu óc cô quay cuồng thế nào mới đi theo Tư Hải Minh.
Tư Hải Minh thì lại không cho cô cơ hội làm bất cứ điều gì, vừa lên thuyền một cái thì đã đi mất vài ngày rồi…
Đế Hoàng Minh nhìn ngoài cửa sổ xe không đáp lại lời của Đế Anh Thy, vờ như không nghe thây, khắp người tỏa ra khí chất lạnh lẽo đến mức có thể giết chết người đối diện.
Đế Anh Thy trong lòng đeo một tảng đá nặng nề, cảm thấy tình huống lần này vô cùng nghiêm trọng! Nhìn xem, anh cả cũng đã mặc kệ cô rồi!
“Anh cả, em sai rồi.. “
Đế Hoàng Minh vẫn không nói gì. Suốt dọc đường đến đảo Trân Châu, anh ta không hề có bất cứ phản ứng gì. Dường như bên cạnh mình không có ai ngồi vậy.
Xe dừng trước Bảo Thành, Đế Anh Thy đi theo Đế Hoàng Minh xuống xe. Một Hào đã sớm vui vẻ chạy đến chào đón cô, vòng qua chân Đế Anh Thy, cái đuôi nhỏ vẫy vẫy đầy phấn khích, hoàn toàn không để ý đến bầu không khí mưa gió bão bùng xung quanh.
Đế Anh Thy cũng chẳng còn tâm trạng để đùa giốn với nó. Nhìn ba anh trai của mình bước xuống xe với khí thế bức người, cô thầm tự nhủ vẫn nên thận trọng!
Tuy nhiên, khi bước chân vào lâu đài, Đế Anh Thy đã bị Đế Bắc Lâm cuốn lấy. Xét cho cùng, anh ba vẫn là người hay nói nhất, cũng không đáng sợ như những người còn lại.
Nếu như anh cả không nói gì thì khi đứng cạnh có thể bị khí thế đó đóng băng ngay tức khắ!
cBước vào trong đại sảnh, Để Anh Thy vẫn chưa dừng bước thì đã nghe lệnh của Đế Hoàng Minh từ phía trước vọng lại: “Đưa em ấy đến phòng phía tây đóng cửa xám hối, nếu như không có lệnh của anh thì không được ra ngoài!”
Để Anh Thy sững sờ, phòng Tây là Phật đường của ba mẹ cô, cô vào đó đóng cửa xám hối sao?
Biểu cảm của Đế Hạo Thiên và Đế Bắc Lâm đều có chút thay đổi.
Đế Bắc Lâm cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng: “Anh cả, không đến mức nghiêm trọng như vậy chứ?”
“Em nghĩ chỉ cần kiểm điểm lại một chút là được rồi” Đế Hạo Thiên cũng nói giúp.
“Đúng vậy, anh cả, em… em sai rồi, thật sự là sai rôi!” Đế Anh Thy vội vàng cầu xin.
Đế Hoàng Minh xoay người, ánh mắt thâm thúy như có thể nhìn thấu suy tư người khác: “Không phải lỗi của em, mà là của anh. Để cho em làm những chuyện càng ngày càng không có phép tắc!”
“Em xin lỗi, nhưng em… em thích Tư Hải Minh… Em đã ở bên anh ấy, hơn nữa không phải các anh đều đồng ý hay sao? Chia tay hay quay lại cũng đều là chuyện giữa em và anh ấy” Đế Anh Thy không hiểu tại sao bản thân mình lại tức giận như vậy.
Nó chỉ giống như đi du lịch với người bạn thích. Có gì không đúng hay sao?
Một chữ thích” này đã khiến ba anh em nhà họ Đế bị kích động. Hơn nữa, Đế Anh Thy không hề biết đến điều kiện của họ với nhau.
“Anh không đồng ý Đế Hoàng Minh nói “Tại sao? Anh à, anh sao có thể nói một đẳng làm một nẻo như vậy?” Đế Anh Thy nôn nóng.
Người nói một đằng làm một nẻo phải là Tư Hải Minh mới đúng. Nhưng ba anh em họ Đế không nói ra điều này.
Đế Hạo Thiên bước tới gân Đế Anh Thy, nhẹ giọng nói: “Tư Hải Minh đến một chút ưu điểm cũng không có, vậy thì có gì đáng thích chứ? Nếu Anh Thy thích, anh hai sẽ kiếm cho em một người so với Tư Hải Minh còn xuất sắc mấy lần! “
“Em không muốn! Em chỉ muốn ở bên cạnh Tư Hải Minh! Dù sao thì em cũng đã quyết định rồi!” Đế Anh Thy không nhân nhượng.
“Không được rời khỏi đảo Trân Châu! Không được liên lạc gì với hắn ta nữa!” Đế Hoàng Minh cuối cùng cũng lên tiếng.
“Anh cả là là đồ phát xít!” Đế Anh Thy nước mắt lưng tròng tức giận nói. “Tư Hải Minh và em chỉ yêu đương hơn nữa cũng không muốn không kết hôn. Có gì to tát lắm sao? Chẳng lẽ đến yêu đương em cũng không được phép?”
Ngay khi trông thấy em gái vừa bật khóc, Đế Hạo Thiên và Đế Bắc Lâm trong lòng đều không nỡ, còn Đế Hoàng Minh thì miễn cưỡng chống cự, quay đi, không nhìn. Lát sau anh ta trâm giọng, nó: “Em ba, đưa em ấy về phòng phía Tây!”
“Không cần đưa, em tự đi!” Đế Anh Thy quay người bước đi đầy tức tối.
“Anh Thy…” Đế Bắc Lâm vội vàng đi theo.
Đế Hạo Thiên muốn đi qua xem xem nhưng cũng không thể không ở lại khuyên nhủ: “Đế Hoàng Minh, anh đừng có làm lớn chuyện! Anh Thy đã khóc rồi!”
“Ý cậu là muốn để cho em ấy đi tìm Tư Hải Minh?”
“Em không nói vậy! Em chỉ nghĩ là cách giải quyết của anh đừng thô bạo như vậy! Thấy Anh Thy khóc anh không đau lòng tư?”
“Im đi!” Đế Hoàng Minh chán nản nói.
.. Đế Hạo Thiên. Nhìn xem, rõ ràng là trong lòng cũng rất xót xa, vậy mà vẫn còn nổi cáu với anh được!
Đế Anh Thy bước vào phòng phía Tây với hai hàng nước mặt còn đọng trên khuôn mặt.
Bước vào trong phòng phía tây đều là mùi hương vấn vít, trên bàn thờ vần cảm mấy nén hương còn đang cháy dở. Trên tường có treo những bức tranh lớn, tất cả đêu là ảnh của ba mẹ cô.
Không phải ảnh đen trắng mà là ảnh đời thường Cha cô đang ngồi trên ghế, và mẹ cô ngồi nghiêng trên đùi của cha cô. Vì chiếc váy mẹ tôi mặc quá ngăn nên gần như lộ toàn bộ phần chân xinh đẹp ra ngoài. Một tay ba đặt chéo lên trên vị trí đùi mẹ tránh cho việc bị hở, khuôn mặt tuấn tú với nước da màu đồng có chút tức giận tối sâm lại. Không biết ai đã chụp bức ảnh này, chắc hẳn người đó đã bị ánh mät sắc lạnh của ba cô dọa sợ.
Còn mẹ cô thì đang mỉm cười hạnh phúc.
Đế Anh Thy ngồi xuống tấm đệm mềm nhìn tấm ảnh mà rơm rớm nước mắt.
Dù ba và mẹ đã mất nhưng xem bức ảnh của hai người vần có thể cảm nhận được tình yêu của họ.
Tại thời điểm này, họ nhất định đang tiếp tục yêu thương nhau ở một thế giới khác!
Với ba mẹ như vậy, cô không hiểu tại sao các anh trai cô lại không cho phép cô yêu đương? Cô đã hứa là sẽ không kết hôn trong tương lai rồi cơ mà…
“Anh Thy…”
Đế Anh Thy cúi đầu lau nước mắt, quay mặt sang một bên, trâm mặc không đáp Đế Bắc Lâm ngôi xổm xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng đưa tay lên lau nước mắt cho cô, “Sao em lại khóc? Anh cả chỉ tức giận một lúc thôi, lát nữa sẽ còn phải đến cầu xin em ra ngoài đó.”
Để Anh Thy ngẩng mặt lên, dùng đôi mắt long lanh như hồ nước nhìn Đế Bắc Lâm, “Anh ba, tại sao em không thể yêu Tư Hải Minh? Là do em tự ý đi biển với anh ấy mà không nói cho các anh biết nên các anh tức giận sao?”
“Mặc dù các anh là anh em sinh ba, nhưng mà suy nghĩ thì môi người lại một khác. Theo ý kiến của anh thì nếu như Anh Thy thực sự muốn ở bên Tư Hải Minh ở một nơi rất xa như thành phố, anh ba làm sao nố? Thà răng em tìm một người gần để yêu. Em nghĩ sao?”
“Đây không phải là vấn đề. Nếu em đến thành phố, em sẽ chỉ như một du khách bình thường, em sẽ quay lại. Nhưng em chỉ là không nghĩ mọi chuyện lại đi đến nước này. Bởi vì Tư Hải Minh đã nói, anh ấy muốn chuyển đến đây để sống, anh ấy đã mua mấy căn biệt thự hướng biển rồi! Sau đó anh ấy cũng sẽ chuyển công ty mẹ của tập đoàn Vương Tân về đây, rồi cùng các con định cư luôn.
Đế Bắc Lâm nghẹn họng.
Họ cứ tưởng Tư Hải Minh mua biệt thự để tiện cho việc hẹn hò với Anh Thy. Vòng vo nửa ngày thì hóa ra là hãn ta âm mưu chuyện này.
Thảm nào mà Anh Thy sẽ bị thu hút bởi anh †a, thật là một tên khốn việc gì cũng đám làm.
“Nói cho cùng các anh đều cho răng Tư Hải Minh không xứng với Anh Thy” Không có người đàn ông nào trên thế giới này xứng đáng với cô cả.
“Tư Hải Minh cũng không tệ…” Đế Anh Thy bĩu môi phản bác.
“Không tệ mà sau lưng bọn anh lại mang em đi mất? Đây rõ ràng là không để các anh vào mắt.
Người như thế này liệu bọn anh sẽ tiếp nhận được sao?”
“Vậy thì… Vậy thì để anh ấy xin lỗi các anh.
Các anh mắng chửi thế nào cũng được. Anh ấy nhất định sẽ không phản bác gì đâu” Đế Anh Thy đưa ra ý kiến “Muôn rồi.”
Để Anh Thy căn môi nhìn anh ba của cô một cách đáng thương.
Quản gia bước vào, “Cậu ba, cậu cả nhắn cậu đừng làm phiền việc đóng cửa kiểm điểm của cô chủ”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.