Chương trước
Chương sau
“Hóa ra ba thực sự không đánh mẹ!” Bảo Vỹ nói.
Đế Anh Thy sững sờ một lúc, sau đó mặt liên đỏ ửng. Bởi vì cô chợt nhớ ra, khi cô ở trong phòng, bọn trẻ đã nói điêu này khi chúng gõ cửa bên ngoài, cô còn nghĩ răng chúng đang đánh nhau trong phòng, nhưng hóa ra…
Bảo Hân bước tới, đưa tay sờ bụng mẹ, “Mẹ, còn có em trai và em gái ở đây không?”
Để Anh Thy chợt ngẩn người.
“Dù là em trai hay em gái, chúng con đều thích!” Bảo Vỹ nói tiếp.
“Không… không có chuyện gì đâu” Đế Anh Thy đỏ mặt đáp.
“Không sao? Sẽ có lần sau chứ ạ?”, Bảo Hân hỏi lại.
Không chỉ mặt của Đế Anh Thy, mà cả cổ và khuôn mặt cô cũng đỏ bừng theo.
Điều này khiến cô băn khoăn không biết trả lời câu hỏi này như thế nào, ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ của người đàn ông bên cạnh.
Tư Hải Minh nhìn Đế Anh Thy đỏ mặt thì vô cùng thích thú, nhận được lời câu cứu kia, liên có lòng tốt giải vây, hỏi mấy đứa trẻ đang vô cùng háo hức: “Có muốn em trai và em gái không?”
“Muốn!” Cả sáu đứa nhỏ đều vô cùng phấn khích.
“Lần sau ba sẽ cố gắng. Nhưng con phải ngoan hơn và đừng làm phiền ba mẹ nhé”.
“Vâng!”
Đế Anh Thy nhìn Tư Hải Minh chằm chằm, đây là mà là giải vây ư? Có ai giống anh không?
Cái gì mà lần sau phải chăm chỉ, cái gì mà muốn có em trai và em gái, hoàn toàn không phải vậy!
Trời !I Để bọn trẻ nghe được chuyện đó, vậy mà còn lừa gạt bọn nhỏ. Hiện tại chúng còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, lớn lên chắc chắn sẽ hiểu ra.
Đế Anh Thy ngượng đến nỗi muốn phát điên, bỏ mặc cha con họ mà xách váy chạy đi!
Đi biển bốn ngày bốn đêm, hai phần ba thời gian là ở với lũ trẻ.
Nếu không có đám trẻ, thì toàn bộ du thuyền chỉ toàn là những khung cảnh vô cùng không đứng đắn…
Đế Anh Thy nghĩ, đến khi đi mười ngày mười đêm, phải tiếp tục đòi dẫn bọn trẻ theo! Nếu.
không, cô còn có thể bước xuống khỏi du thuyền?
Khi Đế Anh Thy xuống du thuyền, đứa trẻ phía trước lập tức chạy đến một bên, “Vê nhà! Về nhà!”
Đế Anh Thy đang băn khoăn không biết nơi này hình như không phải Minh Uyến liền nhìn về hướng đứa trẻ đang chạy quan sát. Ánh mắt cô chạm vào một biệt thự sang trọng nhìn ra biển.
Những cây cọ và cây thủy sam được trồng ở khắp mọi nơi.
Sau khi đến gần, con đường được lát đá cuội nhắn bóng, kéo dài đến tận đài quan sát.
“Nhà của anh?” Đế Anh Thy hỏi.
Tư Hải Minh còn chưa trả lời thì Bảo Nam đang chạy phía trước đã quay đầu lại, nói với Đế Anh Thy, ‘Mẹ, là nhà của mẹ! Là nhà của chúng tại”
“Đó là nhà của chúng ta!” Bảo Vỹ nói.
Sáu đứa nhỏ vội vàng tranh nhau nói.
Đế Anh Thy thầm nghĩ, mấy đứa nhóc còn nhỏ như vậy mà EQ đã vô cùng cao! Chúng đều biết dỗ dành cô bắng cách nói chuyện như thế này!
Bên cạnh đó, Tư Hải Minh đưa đôi mắt đen thâm trầm của mình, nhìn cô nói : “Đúng vậy, nhà của chúng ta”
Đế Anh Thy mím môi, bị ánh mắt của anh làm cho có chút không thoải mái. Những đứa trẻ dỗ dành cô đã đành, ngay cả anh cũng như vậy.
Sau khi vào biệt thự, Đế Anh Thy ngồi trên sô pha.
Dù chỉ là một chuyến du lịch, nhưng cứ lênh đênh trên biển cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi.
*Mệt không? Đi nghỉ một lúc đi”
Đế Anh Thy nhìn anh đầy phòng bị “Em ngủ một mình” Tư Hải Minh nắm tay cô đi vào phòng. Không quan tâm đến sáu đứa trẻ đang chơi đùa nghịch ngợm ở bên kia.
Sáu đứa trẻ lần này không còn quấy rầy nữa, vì chúng biết ba và mẹ còn bận sinh các em bé.
Bước vào phòng, Đế Anh Thy đưa mắt nhìn quanh thiết kế bên trong. Thân hình cô bất chợt khựng lại Không hiểu sao khi bước vào cô ấy lại có cảm giác lạ lùng. Nhịp tim bất thường trong giây lát.
Cô không thích căn phòng này? Tại sao cơ chứ?
Biệt thự của Tư Hải Minh đều vô cùng xa hoa, không khác gì cuộc sống đời thường của cô, vậy có gì mà không thoải mái…
“Có chuyện gì vậy?” Tư Hải Minh phát hiện ra sự bất thường của Đế Anh Thy và chăm chú nhìn vào từng biểu cảm đang khẽ biến hóa trên khuôn mặt cô.
Anh cầm lấy hai tay cô đặt vào lòng bàn tay mình, phát hiện ra chúng có chút lạnh.
Đế Anh Thy chưa kịp nói gì thì Tư Hải Minh đã kéo cô đi ra khỏi phòng.
Đổi sang một căn phòng khác.
Đế Anh Thy khó hiểu hỏi: “Tại sao anh lại đổi phòng?”
“Tôi vừa nhớ ra đèn trong căn phòng đó đã bị hỏng”, Tư Hải Minh nói
*Ồ, vậy ạ” Để Anh Thy không quá để tâm, dù sao cũng gần giống nhau.
Chỉ có điều là căn phòng vừa rồi rất lớn, gấp đôi căn phòng này. Có thể thấy đó là phòng ngủ chính Theo lý mà nói, phòng ngủ chính làm cho người ta cảm thấy rộng rãi thoải mái hơn, nhưng theo cảm quan đầu tiên của mình thì cô không thích. Nó thực sự kỷ lạ “Vậy tôi ngủ ở đâu?” Đế Anh Thy hỏi.
Tư Hải Minh bước tới gần cô. Thân hình cao lớn cứ thế mà dồn cô vào góc tường “Em nghĩ thế nào?”
*Nơi khác ..” Đế Anh Thy chỉ biết đáp, hô hấp trở nên khó khăn.
“Trên du thuyền thì có thế ngủ chung, còn bây giờ lại phải tách giường ra? Anh Thy, đây là đạo lý gì đây? Hả?”
“Chúng ta là người yêu, đâu phải là vợ chồng, sao có thể luôn như thế được .. Ánh mắt Đế Anh Thy lấp lánh.
“Anh Thy, em như vậy là muốn kết hôn?”
“Không phải!” Mặt Đế Anh Thy nóng bừng.
Tư Hải Minh hôn lên khuôn miệng nhỏ nhân của cô: “Chuyện kết hôn này, so với em, tôi càng gấp hơn” Tuy nhiên, ba vị nhà họ Đế kia vẫn là chướng ngại duy nhất!
Nhịp tim của Đế Anh Thy tăng nhanh, mắt khẽ cụp xuống.
Người này thực sự là điều gì cũng dám nói.
Có phải là cô chỉ cần đồng ý, thì cuộc hôn nhân này coi như đã thành rồi?
AI Không, không, không, không! Làm sao cô có thể có những suy nghĩ như vậy? Chỉ tập trun yêu đương thôi, nghĩ linh tinh gì vậy!
“Chọn thời điểm, tôi sẽ tới đảo Trân Châu cầu hôn, dùng tam thư lục lễ cưới em về nhà. Hoặc là em lấy tôi cũng được, tôi không kén chọn”
*,* Đế Anh Thy ngạc nhiên đến độ tròn mắt, miệng không khép lại được.
Còn Tư Hải Minh liền chủ động nhướng người, dịu dàng hôn lên khuôn miệng còn đang hé mở của cô.
Buổi trưa, Tư Hải Minh thực sự không ngủ sâu, khi Đế Anh Thy thức giấc thì anh đã không còn ở bên cạnh.
Anh Thy lập tức vén chăn, bước ra khỏi phòng, đi ngang qua phòng ngủ chính, cô dừng lại, bất chợt nghĩ về cảm giác của cô khi bước vào phòng ngủ chính.
Không hiếu ma xui quỷ khiến thế nào cô lại đấy cửa bước vào Cô vừa đi vào bên trong vừa cảm nhận bầu không khí bên trong. Đứng cạnh giường trong.
phòng ngủ, một cảm giác kìm nén không hiểu từ đâu ập tới Nhìn thấy chiếc công tắc trên tường ở bên cạnh, cô chậm rãi bước tới, ấn một cái. Đèn trong phòng bừng sáng.
Đế Anh Thy vô cùng ngạc nhiên, không phải nói đèn bị hỏng sao?
“Anh Thy”
Đế Anh Thy quay người lại, sững sờ nhìn Tư Hải Minh đang đi tới “Vừa nãy khi em ngủ, tôi đã tìm người đến sửa; Tư Hải Minh nói.
“Tôi còn đang nghĩ sao đèn lại sáng được…”
“Đi, chúng ta ăn tối” Tư Hải Minh nắm tay cô, tuyệt nhiên không có ý định chuyển sang phòng này.
Sau bữa tối, Tư Hải Minh đưa Đế Anh Thy và sáu đưa trẻ đi biển chơi.
Khu vực này có rất nhiều bãi biển riêng, an ninh cực kỳ tốt, đảm bảo sự riêng tư.
Đối với Đế Anh Thy, cô lớn lên bên biến và dành tình cảm đặc biệt cho biển.
Đi dạo trên bãi biển, bước trên mặt nước, bên cạnh là Tư Hải Minh, và sáu đứa nhỏ đang chạy trước mặt, đôi chân trần của chúng giảm lên bãi cát mỏng manh, để lại những dấu chân vô cùng đáng yêu.
Đế Anh Thy càng nhìn càng thấy họ giống một gia đình vậy.
Quay đầu nhìn mặt biển, dưới ánh sáng bàng bạc của mặt trăng, nó dường như được dát một lớp bạc, vừa lấp lánh lại vừa mê hồn.
Cô trong lòng đột nhiên xúc động, cứ thế chạy thẳng xuống biến, để làn nước mát bao quanh mình. Từng giọt nước biển cứ thể chảy dọc theo thân hình cô, chảy xuống cổ áo đã ướt đắm.
Tư Hải Minh mắt tối đi khi nhìn thấy khung cảnh này.
“Tư Hải Minh, anh biết bơi không?” Đế Anh Thy hỏi.
` Tư Hải Minh không nói và đi thẳng xuống biến Trước khi đi tới chỗ Đế Anh Thy, anh đã bị chìm hẳn xuống.
Đế Anh Thy đang băn khoăn không biết mình đang làm gì thì ngay giây tiếp theo đã bị kéo xuống nước.
Trên mặt nước không còn một bóng người, chỉ còn lưu lại vài bọt nước đáng yêu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.