Chương trước
Chương sau
“Không chơi đùa nữa” Tư Hải Minh véo nhẹ lây cằm của cô, đôi mắt đen sắc bén ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ ửng đang ửng hồng.
“Sức khoẻ cậu bé thật tốt, chơi đùa cả ngày mà vẫn không mệt” Đế Anh Thy ngượng ngùng nói.
“Tôi cũng muốn chơi, vậy sao em không chơi với tôi?” Ánh mắt Tư Hải Minh nhìn cô, khuôn mặt anh như che khuất đi quá khứ, ánh mắt như hận không thể hoà làm một với cô. “Hử?”
“Anh… Anh là người lớn rồi, phải biết chơi cái gì…” Mặt và tai Đế Anh Thy bắt đầu ửng hồng.
“Trẻ con có trò chơi của trẻ con, người lớn có trò chơi của người lớn” Tư Hải Minh siết chặt lấy eo thon của cô không buông, dán chặt vào cơ bụng săn chắc của anh, giải phóng sức nóng như thiêu đốt của anh.
Đế Anh Thy rất nhanh đã cảm thấy mình như không thể thở được.
Mặc dù anh chỉ nói như vậy, nhưng biểu hiện của toàn thân lại quá là rõ ràng.
Trò chơi nào… của người lớn? Nhưng mà cô không dám hỏi.
Trên thực tế, ánh mắt nóng rực của Tư Hải Minh đã nói rõ hết thảy rồi…
Cô lại hỏi, đây không phải là đang mắc bẫy của anh ấy sao…
Để Anh Thy thật sự là xấu hổ không biết phải làm sao, đỏ mặt rồi giật đôi tay đang dán trên lưng mình ra, quay người chạy.
Tư Hải Minh tự nhiên cũng như biến thành một tên biến thái đuổi theo.
Bảo Hân đang cùng với mọi người chạy theo quả bóng thì đột nhiên như cảm nhận được gì đó liền quay sang bên này nhìn, nhìn thấy ba mẹ đang rời đi, cái miệng nhỏ liền cười. Sau đó cô bé lại coi như không có gì mà tiếp tục chơi với mọi người.
Đế Anh Thy cứ tiếp tục chạy, chạy tới trốn đẳng sau lùm cây.
Cô cũng không quen đường ở đây, chờ đến khi cô phản ứng lại, đã chạy tới một nơi vắng vẻ rồi.
Bên này không có người hầu, cũng không có mấy đứa trẻ.
Mục đích của cô hẳn là vì muốn trốn tránh Tư Hải Minh thôi…
Khi đang mải nghĩ như vậy, phía sau liền có người chạy tới ôm lấy cô, vội vàng cắn lên cổ cô, hơi thở nặng nề: “Yêu tỉnh…”
“Ừm… Không, không phải…” Đế Anh Thy cảm thấy Tư Hải Minh đang hiểu lầm mình, hô hấp run rẩy, nhịp tim nhanh chóng tăng lên.
“Anh Thy, là em dụ tôi đến”
“Tôi… Tôi không có …… Tôi chỉ là… Chỉ là hoảng hốt nên chạy bừa thôi..” Cổ Anh Thy rất nhạy cảm, ánh mắt đã lấp lánh nước, trông rất đáng thương.
“Em làm rất tốt…”
“Tôi không… ưm..” Đế Anh Thy còn chưa giải thích xong, đôi môi nhỏ đã bị hôn lấy.
Tư Hải Minh như là đang không kịp chờ đợi, liền muốn chiếm lấy sự ngọt ngào thuộc về anh.
Đúng vậy, làm sao anh có thể không gấp chứ?
Ba anh em sin ba nhà họ Đế còn đang ở thành phố, có thể sẽ xuất hiện bất kỳ khi nào.
Không ăn được thịt, thì chắc cũng phải húp chút nước chứ!
Hôn lấy cô, làm cô rối bời, để cô vì mình mà thở dốc run rẩy!
Đế Anh Thy dưới cái hôn vừa dịu dàng mà vừa mạnh mẽ của Tư Hải Minh, đứng cũng không vững, không theo kịp nhịp độ của anh, chỉ đành chịu đựng.
Trái tim như muốn nhảy ra khỏi ngực.
Chỗ hình xăm kia bị lòng bàn tay vuốt ve đến nóng lên, không, là cả thân thể mỗi một chỗ đều đang nóng lên, muốn bốc cháy lên.
Cô cũng không biết là chuyện gì đang xảy ra, lập tức bị Tư Hải Minh làm cho nóng lên…
“Cậu..” Bào Điển vừa mới đi đến đã bị dọa đến vội vàng xoay người lại, gương mặt đỏ bừng lên.
Mặc dù thân người của Từ Hải Minh đã quay lại che đi thứ mà ông không nên nhìn, nhưng dù vậy thì ông cũng biết bọn họ đang làm gì!
Tư Hải Minh hôn đến mọi cảnh giác đều hạ thấp xuống, khi Bào Điển gọi, mấy giây sau anh mới phản ứng được.
Ôm chặt lấy thân người Đế Anh Thy, cẩn thận kéo váy cho cô, Tư Hải Minh khó khăn đè nén bộ phận đang hưng phấn lại, giọng khàn khàn trầm thấp nói: “Chuyện gì?”
Chắc hẳn nếu không phải là chuyện quan trọng, thì Bào Điển làm sao dám chạy tới quấy rầy.
“Các anh trai của cô Anh Thy tới…” Bào Điển nói.
Đôi mắt đen nhánh của Tư Hải Minh hiện lên rõ sự không vui, đến đúng là nhanh…
Anh nhắm mắt lại, lại nhìn Đế Anh Thy đang nép trong ngực mình thở dốc, ý thức mơ màng, nên không nghe rõ lời của Bào Điển, nếu không thì cô đã nhảy dựng lên rồi.
“Tôi biết rồi” Tư Hải Minh nói.
Bào Điển lập tức quay đi, như thể là đến một giây cũng không dám đợi ở chỗ này.
Quấy rầy chuyện tốt của cậu Hải Minh, những ngày tháng sau này của ông chắc chắn là không qua nổi một cách tốt đẹp!
Nhưng dù sao thì cũng không thể trách ông được, ông cũng chỉ là truyền lại lời mà thôi…
Tư Hải Minh lại gân mặt Đế Anh Thy, môi mỏng đè xuống, cứ nhằm vào đôi môi nhỏ nhắn kia mà hôn, tựa như dã thú liếm láp.
“Ưm..” Đế Anh Thy cuối cùng cũng tỉnh táo lại, đành phải ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác.
Tư Hải Minh nhìn bộ dáng của cô, thân thể cùng trái tim đều căng lên.
Thật muốn cho cô làm cho khóc lớn không ngừng…
Đang nghĩ ngợi nên nói để phá vỡ bầu không khí này thì Tư Hải Minh bỗng dưng buông cô ra, khiến cô có chút kinh ngạc, hướng mắt nhìn về phía Tư Hải Minh.
Trong đôi mắt hoàn toàn là mờ mịt.
Nhìn phản ứng kỳ lạ của Tư Hải Minh, nếu như dựa vào tính cách bá đạo của anh thì việc anh chủ động buông ra là chưa từng có.
Nhất định phải khiến cô giấy giụa thì mới được, bao gồm luôn cả lần đầu gặp mặt nữa…
“Thả lỏng một chút đi em” Giọng nói Tư Hải Minh trầm thấp, đôi mắt đen như đang toả ra hơi thở tàn ác.
Đế Anh Thy ánh mắt khẽ run, nhìn thấy được cái không nên nhìn, lập tức quay mặt đi chỗ khác, mặt càng đỏ hơn.
“Anh đúng là quá đáng…” Đế Anh Thy như không còn tí sức lực nào nói.
“Được ôm đến mức không còn cảnh giác, em là đang lo lắng sau khi hạnh phúc đấy à?” Tư Hải Minh đùa giỡn cô.
Đế Anh Thy cắn môi, cảm thấy môi như sưng lên, tựa như còn vương lại mùi vị của Tư Hải Minh, nói đúng ra, trong khoang miệng của cô đều đang tràn ngập mùi hương của Từ Hải Minh.
Đứng trước mặt Từ Hải Minh một thân toả ra khí chất tà ác như vậy, nhịp tim của cô như không thể tự điều khiển.
Cô quay người đi: “Tôi đi tìm con, anh đừng có mà… đừng có mà lại làm loạn…
Lúc này, chỉ có bọn nhỏ mới có thể để cho hết thảy trở nên bình thường!
“Có thoải mái không con?” Đế Bắc Lâm ôm Bảo My vào trong ngực hỏi.
“Rất không thoải mái… Khó chịu…” Bảo My yếu ớt nói.
Năm đứa còn lại, đứa nào cũng nhào về phía bác, muốn ôm muốn thơm một cái, tựa như không hề phát hiện các bác đến để làm chuyện xấu.
Bởi vì ba đã nói với chúng trước rồi!
Đế Bắc Lâm thơm thơm khuôn mặt nhỏ nhắn Bảo My, thật đáng yêu. Dù là Bảo My là đang giả bộ bệnh, thì anh ta cũng thấy vui vẻ. Dù sao thời điểm mà bọn họ xuất hiện, Bảo My đang vui vẻ mà chạy nhanh đá bóng, hoàn toàn nhìn không ra có chỗ nào không thoải mái hay khó chịu cả.
Nhưng mà có làm sao đâu? Nếu Bảo My nói địa cầu là hình chữ nhật, anh ta cũng sẽ cảm thấy nhất định là có đạo lý!
Đế Anh Thy vừa chạy tới thấy được một màn kia, liền đơ ra.
Đế Hoàng Minh đang ngồi xổm đối mặt với Bảo An cùng Bảo Vỹ; Bảo Hân thì ngồi trên cổ Đế Hạo Thiên, trên đùi thì có Bảo Nam cùng Bảo.
Long; Đế Bắc Lâm trong tay ôm Bảo My, mấu chốt là một bên mặt Bảo My đang bị Đế Bắc Lâm hút vào bên trong miệng.
Ba anh em quay mặt lại, cùng Đế Anh Thy bốn cặp mắt nhìn nhau.
Đế Anh Thy hoàn hồn, giật nảy mình, quay người về phía sau chạy, núp ở sau lưng Tư Hải Minh Không nhìn thấy không nhìn thấy không nhìn thấy!
Sao các anh lại ở đây? Còn rất hạnh phúc ôm mấy đứa nhỏ, cô nhất định là hoa mắt, hoa mắt…
“Anh Thy!” Giọng Đế Hạo Thiên rất hùng hậu vang lên.
Đế Anh Thy toàn thân run một cái, khóc không ra nước mắt, thật đúng là…
Lần này không chỉ là anh hai đến bắt cô, mà giờ cả ba anh đều tới, cô có muốn trốn cũng vô dụng. Cho nên, chắc là đành phải theo ba anh về thôi…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.