Chương trước
Chương sau
Sau khi tiến vào phòng làm việc, Để Hạo Thiên không nhịn được nữa gầm lên: “Đế Hoàng Minh, anh dám phản bội chúng em!”
“Gào cái gì?’ Ánh mắt của Đế Hoàng Minh trở nên lạnh lùng.
“Không đúng, anh có ý gì chứ? Hôm đó ai mặt lạnh cấm em và em ba đến thủ đô? Anh mất trí rồi à? Quay mặt liên chạy tới thủ đô? Hừ, Đế Hoàng Minh, em phát hiện anh còn trở mặt hơn cả bọn em đấy. Còn không nói câu nào mà đi, anh tốt lắm!” Để Hạo Thiên bị chọc giận quá hóa cười: “Quan trọng là, anh lén lút đi là được, còn cố ý ở trên máy bay gọi điện cho em, anh đang khiêu khích năng lực của em, hay là thăm dò chút tính kiên cố của quan hệ huyết thống của chúng ta?”
“Không nghiêm trọng như vậy.”
“Hiện tại lên máy bay, anh còn bình tĩnh nói cho ta biết không nghiêm trọng như vậy?” Đế Hạo Thiên ghen tị đến đỏ cả mắt.
“Anh đi qua nhìn một chút liền trở lại.”
“Vì sao lại không phải là em và em ba đi xem một chút?”
“Hai người đấu không lại Tư Hải Minh”
“Dựa vào cái gì mà anh có thể đấu? Anh tự tin về bản thân quá mức rồi đấy?” Đế Hạo Thiên nổi giận, sau đó nghĩ đến điều gì, lại nói: “Cuộc điện thoại này của anh là gọi trước khi gặp mặt Tư Hải Minh à?”
“Ừ”
Đế Hạo Thiên một tay cầm điện thoại di động, tay kia chống đỡ eo rắn chắc rắn chắc.
Nếu Đế Hoàng Minh không thực hiện cuộc gọi này, thì khi anh ấy đến thủ đô, Tư Hải Minh sẽ cho họ biết rằng Đế Hoàng Minh đã chạy đến đây, sau đó anh và Đế Bắc Lâm sẽ tức giận, rồi cũng chạy đến thủ đô.
Đế Hạo Thiên không phủ nhận rằng nếu anh thực sự biết Đế Hoàng Minh bí mật đến thủ đô, anh và Đế Bắc Lâm sẽ đến thật. Sau đó Tư Hải Minh sẽ thừa cơ vườn không nhà trống mà xông vào.
Lúc này đây, trong lòng biết rõ bị Đế Hoàng Minh bỏ rơi, nhưng là không có phục: “Tại sao là anh đi? Em và em ba cũng có thể đi!”
“Em sẽ gọi cho anh như này chứ?”
“Vì sao không? Chỉ có anh thông minh chắc?”
“Hai đứa không đủ tỉnh táo.”
“Vậy sao anh không nói, nếu thật sự bình tĩnh, Tư Hải Minh sẽ không nghĩ tới điểm này à? Chọn quả hồng mềm mà bóp, anh có nghe đạo lý này không?”
“Chuyện này em không cần lo lắng, anh chỉ báo cho em biết một tiếng” Sau đó, Đế Hoàng Minh cúp máy.
Đế Hạo Thiên tức giận, ở trong phòng làm việc nổi trận lôi đình.
Cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, Đế Bắc Lâm nhìn người ngồi bất động trong phòng làm việc, liền hỏi: “Có chuyện gì sao? Ai gọi?”
“Không có ai cả.”
“Anh đừng vòng vo nữa được không?” Đế Bắc Lâm không muốn đi tranh luận, nhất là với anh em khác trứng, là chuyện nhàm chán nhất.
“Anh cả đến thủ đô rồi.”
..’ Đế Bắc Lâm sửng sốt hai giây, quay người rời đi.
Đế Hạo Thiên vội vàng đứng dậy kéo anh ta lại: “Anh biết ngay không thể nói với em mài!”
“Đế Hạo Thiên, anh buông em ra” Đế Bắc Lâm ra lệnh cho anh.
“Có gì từ từ nói. Chúng ta không thể tới.”
“Anh cả có thể qua, sao em không được chứ?”
“Đây là âm mưu của Tư Hải Minh, chúng ta mà đi thì Anh Thy một mình trên đảo phải làm sao?” Đế Hạo Thiên hỏi.
Đế Bắc Lâm tỉnh táo lại, đúng vậy, tất cả đều đi, vậy Anh Thy phải làm sao đây? Không thể đều đi thăm đám nhỏ, vứt Anh Thy ở đây một mình được.
“Anh nghĩ thế này, trước hết cho anh cả đi thám thính, nếu như không có vấn đề, lần sau chúng ta đi, không nên vội vàng nhất thời.” Đế Hạo Thiên tỉnh táo lại.
“Thật ra hai bên chúng ta cứ tính kế đi tính kế lại làm gì? Cứ như bình thường đi gặp tụi nhỏ không được sao?” Đế Bắc Lâm bực bội nói.
“Vậy em đi hỏi Tư Hải Minh đi? Chúng ta không cướp con với anh ta, anh ta lại đi tranh Anh Thy với chúng ta?”
Đế Bắc Lâm không phải không biết, chỉ là anh càu nhàu thôi.
Bọn họ có thể vì đám nhỏ lùi một bước, nhưng mà Tư Hải Minh thì không, cho dù là vì con, mục đích của anh ta chỉ có một, Đế Anh Thy.
Không cho anh ta, anh ta liền dây dưa không dứt.
Đế Hoàng Minh xuống tới sân bay, ngồi xe, nhưng không đến Minh Uyển, cũng không đến tập đoàn Vương Tân, mà là đi tới nông thôn, nơi Đào Anh Thy sinh ra và lớn lên.
Mua hoa quả tươi và tiền giấy, đi lễ bà nội của Đào Anh Thy và dì Hà.
Thật ra khi tìm thấy Đào Anh Thy, để cho cô biến thành Đế Anh Thy, nơi này liền không còn ai tới tế bái.
Ba người anh không có khả năng tới để lại manh mối gì cho Tư Hải Minh.
Bây giờ bọn họ có thể bắt đầu thay phiên nhau tới đây lễ bái hàng năm, cảm kích bọn họ đã che chở và bảo vệ cho Anh Thy.
Nếu như không có bọn họ, có lẽ Anh Thy cũng không thể trở về nhà họ Đế được.
Về phần phòng ốc, đã được tu sửa.
Cũng chính là căn phòng được thiêu hủy ngày trước, giờ đã được khôi phục về nguyên dạng, không cần tra cũng biết là Tư Hải Minh làm.
Nhưng mà mặc kệ Tư Hải Minh muốn bù đắp gì, đều không kích dậy nổi một tia nhân từ trong lòng Đế Hoàng Minh.
Anh không cách nào quên được ngày đó Anh Thy nằm trong đống lửa.
Nếu như không có bọn họ, Anh Thy đã sớm không còn trên đời…
Cơn ác mộng như vậy, không muốn trải qua lần nào nữa.
Đế Hoàng Minh ở nông thôn một lát rồi rời đi.
Đến nội thành, căn phòng của dì Hà mà Đế Anh Thy đã từng ở.
Vẫn còn ở đó.
Khóa cửa, lôi ra một con dao nhỏ, cắm vào trong ổ khóa, vặn mấy lần, tùy tiện mở ra.
Đế Hoàng Minh đi vào.
Trong căn phòng không lớn, khoảng tám mươi mét vuông, sáng sủa sạch sẽ, không giống như căn phòng không người ở trong ba năm.
Phòng tắm, phòng ngủ, đều ngăn nấp gọn gàng.
Đế Hoàng Minh có chứng thích sạch sẽ, mà còn không tìm ra một điểm để chê trách nào.
Đi tới phòng của Đế Anh Thy, mở tủ quần áo ra.
Lúc ở cửa ra vào thấy một đôi dép lê của nam, trong ngăn tủ co quần áo ngủ và âu phục, sơ mi nam.
Tư Hải Minh ở chỗ này.
Ánh mắt Đế Hoàng Minh lạnh băng, âm trầm, ở chỗ này thì đám nhóc ở đâu?
Ra khỏi phòng, Đế Hoàng Minh vừa định ra phòng khách, bước chân chậm rãi dừng lại, sao đó quay người, đôi mắt hoảng hồn nhìn chằm chằm vào vị trí bức tranh trên tường.
Đi qua, vén bức họa ra sẽ thấy được một lỗ camera nhỏ như cây kim giấu bên trong.
Tư Hải Minh ngồi trong phòng làm việc, câm điện thoại trên tay, vẻ mặt âm trầm.
Đế Hoàng Minh sẽ tới đây gặp các con chứ?
Nếu như đến, anh ta nhất định phải có được sự đồng ý của anh.
Nhưng sắc trời bên ngoài đã tối, mà một cuộc điện thoại cũng không có.
Con thì lại ở Minh Uyển.
Hay là con đối với Đế Hoàng Minh mà nói, không có tác dụng thay đổi? Sao lại thế? Anh đi nhầm bước rồi à? Tư Hải Minh bực bội vô cùng.
Nghĩ đến anh em sinh ba nhà họ Đế, lại nghĩ tới cả Đế Anh Thy nhà họ Đế, Tư Hải Minh cảm thấy Đế Anh Thy đáng yêu hơn nhiều.
Anh biết rõ, chỉ cần anh nhả ra, không muốn Đế Anh Thy nữa, như vậy hai bên sẽ vì đám nhóc mà ở chung hòa thuận.
Nhưng sao mà được? Anh tình nguyện không cần con, cũng muốn Anh Thy của mình…
Nhớ đến Đế Anh Thy, ánh mắt Tư Hải Minh liền trở nên tối đi.
Nhấn vào màn hình, ảnh nền là ảnh anh và Đế Anh Thy chụp chung trên máy bay.
Chỉ cần màn hình điện thoại sáng lên là có thể được nhìn thấy cô.
Nhưng mà, anh càng ngày càng không hài lòng, vì nhìn được mà không sờ được.
Rời đảo Trân châu đã được nửa tháng, cũng không thấy cô nữa tháng rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.