Chương trước
Chương sau
Đế Hoàng Minh xoa huyệt thái dương cho cô, sức tay nặng nhẹ vừa phải, đáy mắt là sự lạnh lẽo mà Đế Anh Thy không thấy được: “Có các anh ở đây, không có ai làm em ấm ức được.”
“Có anh thật tốt.” Khóe miệng Đế Anh Thy mang theo tiếng cười.
“Ngủ một lát đi.”
“Vâng.” Đế Anh Thy nhắm mắt lại.
Thật ra, cô không phải không thấy được mặt người trong mộng, chỉ là không nói cho anh cả biết người đó chính là Tư Hải Minh.
Cô không ngờ “chia tay” sẽ khiến cô nhận ảnh hưởng lớn như vậy, còn gặp cả ác mộng. Trong mơ, Tư Hải Minh vô cùng hung ác đối với cô, hỏi cô vì sao lại đi? Vì sao không ở lại? Cô liền cãi nhau với anh, kết quả bị đặt dưới thân, cô tức giận đến phát khóc, phản kháng lại.
Cô đã quyết định không nghĩ đến người kia thêm nữa nhưng hết lần này tới lần khác người kia lại bá đạo chui vào đầu cô, ngay cả trong mơ cũng không thoát được.
Cô biết, là do mình chịu ảnh hưởng cho nên mới có thể như thế.
Chờ khóc xong, cảm xúc khôi phục nhiều hơn, bây giờ trên cơ bản cũng bình thường rồi.
Dựa vào người anh cả cực kỳ an toàn, còn được massage dễ chịu, không bao lâu sao, Để Anh Thy chìm vào giấc ngủ.
Đế Hạo Thiên mặc bộ đồ ngủ xộc xệch đi xuống lầu, vóc dáng cao cao, ngực áo rộng mở lộ ra cơ ngực rõ ràng, vừa thô lỗ vừa gợi cảm.
Làm đồ ăn sáng cho em gái bảo bối nên tâm trạng cực kỳ vui vẻ
Nghĩ đến dáng vẻ lơ mơ của Đế Anh Thy lúc sáng sớm, mắt cũng nhắm lại.
Chỉ là người vừa xuống lần, lúc ánh mắt quét về phía bên ngoài, nhìn thấy một bóng người, anh ta liền kỳ quái đi qua: “Cô Nhẫn Đao, sao cô lại ở đây? Chẳng lẽ đại ca đang ở nhà?”
Đối với cách xưng hô “cô Nhẫn Đao của cậu hai Đế, Nhẫn Đao ra vẻ không nghe thấy, mặt lạnh bắng, khẽ cúi cắm: “Cậu hai.”
Vì sao gọi anh ta là cô Nhẫn Đao? Bởi vì Nhẫn Đao không đánh lại Đế Hạo Thiên, có lần tỉ võ, Nhẫn Đao bị hành hạ gần chết, không những bị ngược mà còn bị thêm một cái biệt danh. Lần đầu tiên tỉ thí với Đế Hạo Thiên, Nhẫn Đao cảm thấy đối phương như thần.
Đế Hạo Thiên quay đầu nhìn lên phòng hai, không có khả năng đến giờ này rồi Đế Hoàng Minh vẫn chưa ra ngoài, nghĩ đến gì đó liền chay vội lên lầu.
Vội vã mở cửa phòng, không chú ý tới nặng nhẹ, tiến vào phòng ngủ một cái liền chạm phải ánh mắt lạnh như băng của Đế Hoàng Minh.
Hô hấp của Đế Hạo Thiên thả chậm lại, nhìn em gái bảo bối trong ngực Đế Hoàng Minh, hạ giọng hỏi: “Sao vậy?” “Ác mộng.”
Đế Hạo Thiên đi đến mép giường, nhìn Đế Anh Thy sắc mặt đã khôi phục, nhưng vẫn còn ngủ say, coi như an ổn.
Anh ta nhìn chằm chằm Đế Anh Thy một cái, chẳng hỏi gì thêm liền quay người đi ra ngoài.
Đế Bắc Lâm đang đi bên này vừa nhìn thấy anh ta, đang muốn mở miệng nói chuyện liền bị Đế Hạo Thiên xách cổ áo rời khỏi phòng của Đế Anh Thy.
“Anh làm gì đấy? Sáng sớm đã ăn phải thuốc súng à?” Đế Bắc Lâm chỉnh lại cổ áo, duy trì lại một mặt ưu nhã quý phía của mình.
Anh mới không giống Đế Hạo Thiên, thô bạo muốn chết. “Hỏi anh làm gì? Anh Thy lại gặp ác mộng!” “Cái gì?” Đế Bắc Lâm vội vàng muốn tới phòng của Đế Anh Thy, lại bị Đế Hạo Thiên ngăn lại. “Anh cả đang ở trong, em chớ đi, Anh Thy đang ngủ!” Sắc mặt Đế Hạo Thiên cực kỳ không tốt: “Có phải thôi miên có vấn đề gì không?”
Để Bắc Lâm nhíu đôi mắt sắc bén: “Thôi miên ba năm rồi vẫn luôn không có vấn đề, anh có phát hiện từ sau khi Tư Hải Minh xuất hiện, tình trạng này diễn ra hai lần rồi không! Em còn chưa hỏi anh, ở thành phố xảy ra việc gì thế?”
“Không phải anh nói, Anh Thy phát hiện mình giống Đào Anh Thy, cảm thấy mình là thế thân, cho nên quay về, chẳng lẽ việc này kích thích nó?”
“Nhất định có liên quan.” Đế Bắc Lâm lo lắng nói.
“Em là bác sĩ, em nhanh nghĩ cách đi.”
“Nghĩ thế nào? Cũng không thể lại thôi miên, không làm được! Tư Hải Minh và sáu đứa nhỏ xuất hiện rồi, bọn họ biết Anh Thy ở đảo Trân Châu, nhất định sẽ còn xuất hiện, đến lúc đó anh làm sao che giấu? Biện pháp duy nhất có thể làm là để Tư Hải Minh không được xuất hiện trước mặt Anh Thy nữa.”
“Cái tên Tư Hải Minh kia, một bụng xấu xa, khó lòng phòng bị!” Đế Hạo Thiên nổi giận: “Cũng không thể dẫn Anh Thy ra ngoài chơi, cho dù cho nó ra ngoài thì cũng có bao nhiêu tác dụng chứ? Trong lòng Anh Thy đã tồn tại cảm giác với Tư Hải Minh rồi, nói không chừng lén còn ở sau lưng chúng ta lén gọi điện thoại cho Anh Thy… Việc anh có thể làm được chính là không để cho anh ta gọi tới được.” Đế Hạo Thiên nghĩ gì đó, nói.
Đế Bắc Lâm trầm mặc, cái này đương nhiên tốt, nhưng có nhiều thứ một khi càng phát triển sẽ càng khó khống chế.
Biện pháp thôi miên của anh ta không có vấn đề, vấn đề chính là anh không thể dùng thôi miên trên người Anh Thy.
Chỗ quan trọng nhất chính là Tư Hải Minh!
Đế Anh Thy ngủ một giấc đến chín giờ còn chưa tỉnh, ba người anh đều ở nhà.
Tân Hành Chi tìm tới rủ Đế Anh Thy đi ăn bề bề đứng người cửa nhìn thấy Nhẫn Đao, còn có sao khi vào cửa liền thấy Đế Hạo Thiên và Đế Bắc Lâm thì sửng sốt một chút.
Các anh đều ở nhà?
Không thấy anh cả: “Anh hai, anh ba, em hẹn Anh Thy ra bến tàu đi ăn.”
Đế Bắc Lâm dựa vào ghế sô pha không có tinh thần gì liếc mắt nhìn Tân Hành Chi: “Không đi.”
Tần Hành Chi không hiểu, cảm giác bầu không khí khác thường: “Có phải Anh Thy xảy ra chuyện gì không?” Tối qua còn tốt mà… “Chưa tỉnh ngủ.” Đế Hạo Thiên xoa tay nói.
Tân Hành Chi liền cảm thấy Đế Anh Thy thật đáng yêu, ngủ đến tận bây giờ, có phải đang nằm như con mèo ngáy o o không? Ánh mắt sắc bén của Đế Hạo Thiên nhìn sao: “Ăn đây?”
Lời này vừa nói ra chính là không có ý định cho Đế Anh Thyra ngoài. Ít nhất là trưa nay không đến bến tàu ăn gì đó.
Tân Hành Chi không có cách nào phản bác, dù sao các anh quyết định cho Đế Anh Thy không phải ngày một ngày hai. “Không được, tối nay êm gọi điện thoại cho cô ấy.” Tần Hành Chi nhìn thoáng qua trên lầu, quay người đi. Đế Hạo Thiên và Đế Bắc Lâm không ai nói gì thêm.
Thậm chí không cảm thấy mình tự quyết định cho Anh Thy không có gì là sai cả.
Bọn họ tin tưởng Tần Hành Chi, chỉ là Tần Hành Chi có động lòng với Đế Anh Thy cho nên mới chọc bọn họ.
Cũng may mà phần tình cảm này của Tần Hành Chi không liên lụy gì tới Đế Anh Thy, nếu không sao bây giờ vẫn còn nói chuyện vui vẻ như vậy? Phải làm cho anh ta sớm kết hôn sinh con mới thôi. “Um…” Đế Anh Thy từ từ tỉnh giấc, cơ thể miễn cưỡng giật giật, con mắt vẫn còn mang thể vẻ lờ mờ, chậm nửa nhịp mới phát hiện mình được người ta ôm chặt, liền ngước mắt nhìn lên.
Đế Hoàng Minh hỏi: “Ngủ ngon không?”
Đế Anh Thy kinh ngạc, nhớ tới sáng nay mình nằm mơ khóc thút thít, hỏi: “Anh cả, anh vẫn luôn ở đây à?”
“Mấy giờ rồi anh?”
“Có thể dùng cơm trưa rồi.”
“Em ngủ lâu như vậy rồi ư?” Đế Anh Thy kinh ngạc
. Lúc sáng tỉnh dậy, là chưa đến sáu giờ, bây giờ đã đến mười một giờ trưa, cô ngủ thêm bốn tiếng rồi. Nghĩ đến mình không chỉ ngủ thêm bốn tiếng, còn làm trễ nải công việc của anh cả, trong lòng cảm thấy rất áy náy.
Cô ngồi dậy: “Anh cả để em ngủ một mình là được rồi, không cần ở cạnh như vậy.”
“Không thích?”
Đế Anh Thy phát hiện lời này không thích hợp, quay đầu nhìn lại, rõ ràng anh cả không vui, liền vội vàng đổi giọng: “Sao lại không vui được? Chỉ cần anh cả không chê, em rất tình nguyện!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.