Chương trước
Chương sau
“Chúng con dẫn mẹ đến rồi này!” Bảo Nam kích động nói.
“Ba, mau đưa mẹ về nhà! Giấu đi!”
Sao Để Anh Thy lại cảm thấy có mùi âm mưu ở đây? Bọn trẻ thật là? Đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm, khiến đôi mắt của cô run run, cảm thấy có hơi bứt rứt.
Kỳ thực sao cô phải cảm thấy bứt rứt chứ? Cô đâu có làm sai chuyện gì…
“Bọn trẻ… bọn trẻ muốn tôi đưa sang đây, tôi chỉ đưa bọn chúng đến. Bọn trẻ đều ở đây cả rồi, không thiếu một đứa, tôi đi trước đây…” Đế Anh Thy xoay người rời đi. “Thy.”
Đế Anh Thy khựng lại, cô nhìn cũng không dám nhìn lại, nhịp tim đập nhanh bất thường.
Có ba chiếc xe đậu cách đó không xa, ba gã to con đứng bên cạnh chiếc xe nhìn chằm chằm vào bên này, giống như đang sợ rằng em gái mình sẽ bị lừa gạt, hơn nữa, ánh mắt họ nhìn sáu đứa trẻ tưởng chừng như đang rất hụt hẫng.
Tại sao nhất định phải đưa bọn trẻ đi? Có gì mà không thể đối đầu với Tư Hải Minh chứ?
Nhưng bởi vì mấy đứa trẻ, nên không làm gì được…
“Tôi sẽ gọi cho em.” Tư Hải Minh nói, giọng anh khàn đi, dường như đang rất kiềm nén.
Để Anh Thy băn khoăn, có cần thiết không? Bọn trẻ đi rồi, có nghĩa sẽ không có gì vướng bận nữa. Tư Hải Minh là một người thông minh, sao lại không hiểu những điều này?
“Mẹ …” Bảo Hân khóc lóc gọi cô.
Đế Anh Thy cảm thấy chua xót, ráng nhịn không quay đầu lại, cô vén cao váy chạy lại phía chiếc xe.
Đến bên xe liền chui vào trong.
Đế Hoàng Minh xoay người: “Đừng nhìn gương chiếu hậu.” Nói xong liền ngồi vào trong xe.
Đế Hạo Thiên và Đế Bắc Lâm liếc nhìn sáu đứa trẻ đầy lưu luyến, miễn cưỡng thu lại ánh mắt, bước lên xe.
Sáu bé con vội vàng chạy theo, chúng chỉ không dám tin bọn họ đều rời đi, ba cũng không ngăn cản mẹ lại. “Mẹ!” “Cậu!”
Tuy nhiên, không đợi họ đuổi kịp, chiếc xe đã nổ máy và phóng nhanh về phía trước. “Mẹ! Cậu!”
Sáu bé con liều mạng đuổi theo phía sau, vừa chạy, vừa không ngừng gào khóc “Me!”
Ba chiếc xe nhanh chóng rời đu, người trên xe không dám quay đầu lại nhìn, gương chiếu hậu cũng bị bẻ gãy bằng tay không.
Đế Anh Thy ngồi bên cạnh Đế Hoàng Minh, cúi đầu, hai tay đặt trên đùi, đầu ngón tay hơi siết chặt.
Đế Hoàng Minh đặt tay mình lên tay cô an ủi.
Để Anh Thy hơi sững sờ quay lại nhìn anh cả. Đế Hoàng Minh chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không hề nói gì.
Để Anh Thy cảm thấy anh cả lúc này lạnh lùng hơn bình thường, hơi lạnh như xuyên vào cốt tủy của cô.
Có lẽ các anh của cô vẫn không nỡ rời xa bọn trẻ chăng? Đúng vậy, ở bên nhau một khoảng thời gian rồi, cô cũng nhìn ra, các anh cô thích sáu bé con này biết bao.
Cô cũng thích. Thậm chí còn có một thứ tình cảm nào đó dường như không thể miêu tả được đang dâng trào trong tim cô…
“A!” Bảo My bị vấp ngã. “Hu hu… mẹ ơi…”
Bảo Long vội vàng dừng lại, đỡ cô bé dậy rồi hỏi: “Có đau không?”
Nước mắt của Bảo My không kìm được mà tuôn ra: “Mẹ. mẹ! Con muốn có mẹ!”
Mọi thứ như đều dừng lại, chỉ trong vài giây như thế, chiếc xe đã nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn. Bảo My được bế lên, Tư Hải Minh kiểm tra vết thương trên tay và đầu gối của cô, đều sưng đỏ, nhưng không có chảy máu.
Bảo Nam tức giận chạy tới chỗ Tư Hải Minh: “Ba, không phải ba nói chỉ cần dụ ngọt mấy cậu, thì mẹ có thể theo chúng ta về nhà sao?”
“Vẫn chưa tới lúc.” Tư Hải Minh kéo váy của Bảo My xuống, thu mắt lại, kìm nén nói.
“Thế thì phải tới khi nào?” Bảo Long hỏi.
“Mẹ không cần chúng ta nữa sao?” Bảo My hỏi.
Mấy đứa trẻ khác rất sợ hãi khi phải chấp nhận sự thật này. “Ba từng nói, không phải mẹ không cần các con, là các cậu không nỡ xa mẹ con. Đã như thế thì lần sau đừng nói nữa.”
Tư Hải Minh uốn nắn lại những suy nghĩ của bọn họ.
Nhưng mà mẹ không về…” Bảo Vỹ khóc lóc..
“Hơn nữa mẹ là của ba và chúng con mà!” Bảo Nam nói một cách độc đoán.
“Mẹ có thể ở cùng chúng ta, cũng có thể ở cùng các cậu, luân phiên nhau không được sao? Giờ mẹ ở cùng với cậu mấy rồi…” Bảo Hân nói.
“Mẹ con đã xa các cậu mười mấy năm rồi, bọn họ rất thương yêu mẹ con, cũng giống như ba, đây là chuyện tốt mà.” Tư Hải Minh ngước mắt lên nhìn về phía xa xăm, đôi mắt đen của anh sâu lắng, cố kiềm nén, đều là những lời an ủi bọn trẻ.
Anh muốn đưa cô đi hơn bất kỳ một ai.
“Chẳng lẽ… chẳng lẽ mẹ vẫn phải ở lại với các cậu sao?” Bảo Hân hỏi.
“Đừng…” Bảo My kêu lên.
“Cho dù đón các con về, cũng có thể hạ gục được cậu các con.” Lời nói Tư Hải Minh không rõ ràng.
Nhưng sáu bé con lại nghe rất nghiêm túc dường như đang suy nghĩ đến lời nói của Tư Hải Minh.
“Mỗi ngày cũng phải gọi điện cho cậu?” Bảo Nam không chắc chắn hỏi.
“Nói nhớ cậu!” Mắt Bảo Long chợt sáng lên.
“Con cũng gọi cho cậu!” Bảo Vỹ.
“Con gọi điện cho cậu làm nũng!” Bảo Hân.
“Gọi cho cậu…” Bảo My.
“Bây giờ gọi luôn!” Bảo An phấn khích.
“…” Tư Hải Minh đứng lên, một tay ôm Bảo My nhìn về phía đảo Trân Châu xa xôi kia: “Không vội, trở về trước đi.”
Đế Anh Thy xuống xe, nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của Đế Bắc Lâm, không khỏi hỏi: “Anh ba, anh không sao chứ?” Có phải hơi khoa trương quá không?
Đế Bắc Lâm nhìn em gái bảo bối, trong lòng mới cảm thấy tốt hơn một chút, bước tới ôm cô vào lòng, nói: “Anh Thy… Anh Thy không được rời xa anh… nếu như ngày nào đó em rời khỏi đây, anh ba không muốn sống nữa …”
Đế Anh Thy bật cười: “Sao em lại phải bỏ anh đi? Đảo Trân Châu là nhà của em mà! Chỉ là em không ngờ… các anh lại thích sáu bé con kia như thế.”
Yêu thương giống như con mình sinh ra vậy, đúng là không thể tin được.. “Bọn chúng chắc chắn cũng đáng yêu như em lúc còn bé.” Đế Bắc Lâm rầu rĩ nói. “Cái gì?” Bỗng chốc, Đế Anh Thy cảm thấy câu nói này hơi là lạ.
Sắc mặt Đế Hoàng Minh lại trở nên u ám.
Đế Hạo Thiên vội vã đá một cái vào chân nhắc nhở Đế Bắc Lâm “Anh nói bọn chúng rất dễ thương giống như Anh Thy hồi còn nhỏ.”
“Trẻ con đều đáng yêu mà…” Đến Anh Thy mỉm cười, vỗ vỗ lưng anh ba: “Mấy anh thích trẻ con như thế, thì mau cưới vợ đi! Em nhất định sẽ đặc biệt đặc biệt yêu quý cháu trai và cháu gái!”
“Không muốn!” Mặt Đế Bắc Lâm ngẩng lên khỏi cổ Đế Anh Thy.
“Tại sao?” Đế Anh Thy nhìn về phía hai người anh còn lại: “Anh cả và anh hai cũng không muốn sao?”
“Ừ.” Đế Hoàng Minh.
“Không có hứng thú.” Đế Hạo Thiên.
Khóe miệng Đế Anh Thy giật giật, thật sự không hiểu các người, thích trẻ con nhưng lại không chịu sinh, không lẽ ông trời tự thả trẻ con xuống cho các người à? À, sáu bé con quả thật là từ trên trời rơi xuống mà. Nhưng cô cũng không thể bảo bọn họ đi tìm sáu bé con được!
Bản thân cô sẽ không đến đó một mình…
Sáu bé con rời khỏi đảo Trân Châu, bảo thành đột nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường. Thậm chí có thể nói là quạnh quẽ.
Khác biệt quá rõ ràng.
Đế Hoàng Minh rất bận rộn với công việc ban ngày thường vắng nhà, nhưng ban đêm anh ta sẽ về đây! Từ này trên bàn sẽ không còn nghe những âm thanh lít nhít của bọn trẻ như “Cậu ơi cậu ơi, cháu muốn ăn cái này, cậu ơi cháu muốn ăn cái kia, cậu ơi đút cháu ăn đi”. Trên giường cũng không còn mùi hương mềm mại của trẻ con, không còn thấy Bảo Vỹ khi đi ngủ phô đủ mọi tư thế, không còn Bảo An hằng đêm mỗi khi đi ngủ đều phải nghe kể chuyện cổ tích.
Chiếc giường đột nhiên trở nên trống rỗng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.