Chương trước
Chương sau
“Được rồi, cô là sinh viên ở nơi nào chạy tới đây đúng không? Thực ra cả ngày tôi phải tiếp đón mấy cô sinh viên không mua được quần áo hàng hiệu mà cứ thích dạo cửa hàng chuyên doanh như cô.”
“Quần áo trên người tôi… Cũng đâu phải là hàng rẻ tiền.” Đế Anh Thy buồn cười.
“Không phải chỉ có mình cô mặc bộ quần áo hàng hiệu duy nhất trong tủ đi dạo ở khu tây nam. Đừng cho rằng tôi không biết nhìn người, tôi tiếp khách hàng còn nhiều hơn muối cô ăn. Thứ nhất, cô mặc quần áo hàng hiệu, nhưng không mang túi xách. Thứ hai, cô quá trẻ tuổi, còn trẻ mà đã có thể mặc váy hàng hiệu thì chỉ có thể chứng minh là được người đàn ông bao nuôi cô mua cho. Có lẽ lúc cô chọn trúng một món hàng xa xỉ nào đó sẽ gọi điện thoại cho người đàn ông của cô, nhưng một người thậm chí không mua túi xác cho cô thì chắc cũng chẳng thèm quan tâm cô đâu.”
Đế Anh Thy sửng sốt, cảm thấy rất có lý. Cô không mang túi xách là vì không thích, cảm thấy vướng víu. Cô thậm chí còn không thích mang di động. Có điều quần áo của cô là do các anh mua, cũng coi như là bị bao nuôi nhỉ?
“Cô bán quần áo ở đây đúng là nhân tài không được trọng dụng.” Đế Anh Thy thật lòng khen ngợi.
“Cảm ơn lời khen.”
“Cô không sợ tôi khiếu nại cô à?” Đế Anh Thy hỏi.
“Khiếu nại ư? Xin lỗi nhé, tôi chính là chủ cửa hàng, cô cứ khiếu nại đi. Tuy nhiên theo lẽ thường, tôi sẽ không tự sa thải bản thân.”
Đế Anh Thy cắn môi, lần đầu tiên có người dám nói chuyện với cô kiểu đó, cô nhất thời không biết làm gì. Cửa hàng này là của người ta, người ta không muốn buôn bán, cô còn thật sự không thể làm gì cô ta.
“Trông ngây thơ thanh thuần, thực tế lại lẳng lơ đê tiện. Được rồi, đừng có khoe khoang ở chỗ tôi nữa, tôi sẽ không lãng phí thời gian với loại người mặt dày như cô đâu. Đi thong thả, không tiễn.” Bà chủ nói xong lắc mông rời đi.
Sắc mặt Đế Anh Thy rất khó coi. Loại người gì vậy? Chẳng những kỳ thị người nghèo mà còn công kích nhân phẩm của người khác. Cô chỉ bước vào một cửa hàng thôi mà lại bị mắng tới mức không cãi lại được.
“Cửa hàng quần áo nữ ở tòa nhà B khu tây nam, nhãn hiệu Hiwa biến mất cho tôi.” Giọng nói trầm thấp đe dọa vang lên rõ mồn một.
Đế Anh Thy quay lại thấy Tư Hải Minh, không khỏi sửng sốt, lập tức chạy tới: “Tư Hải Minh, anh tìm được tôi nhanh thế.”
Bà chủ cửa hàng vừa thấy người đàn ông cầm đi động đi vào, thân thể lập tức cứng đờ, vẻ mặt khó tin. Những nhãn hiệu có thể tồn tại ở khu tây nam này ai mà chẳng biết mặt người có quyền lực nhất thủ đô?
Nhất là khu tây nam này do chính anh khai phá… Còn nữa, cô gái vừa rồi gọi cả tên lẫn họ của anh, ai mới có tư cách đó?
Mộc Thính Hàn yêu thương nhìn Đế Anh Thy, kéo tay cô rời đi. Sắc mặt bà chủ tái nhợt, thậm chí không dám biện giải cho mình, bị khí thế của Tư Hải Minh ép đến mức không nói nên lời.
Cô gái kia là gì của người có quyền nhất? Cô ta chưa bao giờ nghe nói tới một cô gái như vậy! Nếu biết, cô ta nhất định sẽ không đắc tội người khác…
Tư Hải Minh bước ra cửa hàng, kéo Đế Anh Thy tới nơi khác. Nhưng chuyện này còn chưa kết thúc. Tư Hải Minh vừa rời đi, đã có vệ sĩ tiến vào đập phá cửa hàng.
Thủy tinh vỡ tung tóe, hai người phụ nữ trong cửa hàng hoảng sợ hét toáng lên. Cửa hàng cao cấp trang hoàng tinh xảo chỉ thoáng chốc đã bị đập phá tan tành, một đống ngốn ngang.
Vệ sĩ bước đến trước mặt bà chủ, giọng lạnh lẽo: “Người mà ngài Hải Minh yêu thương như thế lại bị cô sỉ nhục. Cút nhanh lên!”
Đế Anh Thy nhìn thay mình bị kéo đi, hỏi: “Tư Hải Minh, anh rất tức giận hả?”
Tư Hải Minh dừng chân, quay sang nhìn cô: “Đều tại tôi đến muộn.”
“Tôi không sao..” Nghe anh nói, Đế Anh Thy cảm thấy ngọt ngào. Thực tế khi thấy Tư Hải Minh xuất hiện, cô đã không tức giận, cũng không biết tại sao nữa. Là vì được anh che chở sao? Nhưng các anh trai cũng rất che chở cho cô mà! “Tư Hải Minh, có phải anh rất có quyền thế ở thủ đô không?”
Tư Hải Minh suy nghĩ, đáp: “Cũng tạm được.”
Đế Anh Thy không suy nghĩ nhiều, chỉ e thẹn vì bị anh nắm tay: “Anh… Sao anh tìm thấy tôi? Có phải thuộc hạ của anh báo cho anh không?”
“Không, tôi dựa vào cảm giác.”
“Có thể dựa vào cảm giác ư?” Để Anh Thy xấu hổ nhìn anh, cứ như hai người đã được định sẵn từ trước.
Thấy vẻ mặt ngây thơ của cô, Tư Hải Minh sẽ nhớ tới lời nói nghe được lúc vừa đặt chân vào cửa hàng, lồng ngực vô cùng bức bối, cần kìm nén rất nhiều mới có thể làm cho mình thoạt nhìn bình tĩnh. Nếu không phải lo lắng sẽ khiến Anh Thy sợ hãi, anh đã nổi điên rồi. Đáng nhẽ anh phải nghiền nát con đàn bà kia thành tro bụi!
“Sao vậy?” Thấy anh vẫn nhìn mình chằm chằm, ánh mắt còn hơi lạnh lẽo, cô khó hiểu hỏi.
Tư Hải Minh rũ mi mắt che giấu cảm xúc tàn nhẫn, lúc ngước mắt lên, vẻ mặt bình thường: “Không có gì.”
“Tư Hải Minh, tôi có thể hỏi anh một câu không?”
“Hửm?”
“Lúc anh hai đánh anh, sao anh không chống cự?”
“Tôi không dám.”
Đế Anh Thy kinh ngạc, không ngờ Tư Hải Minh lại thành thật đặt mình ở thế yếu như vậy, thật sự khiến cô bất ngờ. Cô thầm nghĩ, chẳng lẽ là vì mình nên anh ta mới không dám chống lại anh hai sao?
“Không dám mà sao anh còn gài bẫy anh hai như thế?” Đế Anh Thy hỏi. Đây chính là biết ro còn cố làm đấy nhé.
Tư Hải Minh ôm eo cô, sống mũi cao thång dui vào mũi cô, hơi thở quấn quýt bên nhau, bầu không khí mờ ám: “VM kích thích.”
Đế Anh Thy đỏ mặt, ánh mắt né tránh: “Còn kích thích nữa chứ! Để tôi xem anh sẽ giải quyết thế nào…”
“Không sao, hết thảy đều có tôi đây.” Tư Hải Minh nói, sau đó cúi đầu hôn môi Đe Anh Thy.
Đế Anh Thy run lên, hơi thở rối loạn, nụ hôn bất thình lình khiến cô càng đỏ mặt. Đây là lần thứ hai cô bị hôn…
“Um.” Đế Anh Thy hoàn hồn, quay mặt đi: “Anh… Anh đừng như vậy, đang ở trên đường cái mà..”
Sao anh ta lại hôn cô ngay trên đường phố đông người thế này.. “Tôi không nhịn đưoc.” Giọng Tư Hải Minh khàn khàn dụ dỗ.
Anh có thể bình tĩnh đối mặt với mọi cám dỗ, chỉ riêng ở trước mặt Anh Thy của mình, khả năng tự khống chế mà anh kiêu ngạo bị sụp đổ không còn sót lại chút gì.
“Tôi muốn hôn em, muốn hôn mãi mãi, khiến em không thở nổi.”
“Anh… Anh đừng nói nữa!” Để Anh Thy che mặt. Đừng nói là ban ngày ban mặt, cho dù là ban đêm cô cũng chưa chắc chịu nổi lời này. Chi mới đó thôi mà Đế Anh Thy đã bắt đầu thở hổn hển, tim đập mất quy luật.
Tư Hải Minh rung động ôm cô vào lòng, che chở hôn lên mái tóc thơm của cô, đường phố như biến thành bối cảnh.
Tại biệt thự Minh Uyển, Đế Hạo Thiên ngồi vắt chéo chân trên sofa phòng khách, nhìn về phía trước, gương mặt sắc bén, cả phòng khách tràn đầy không khí lạnh lẽo, Bào Điển không hiểu tình huống là gì, nhưng ông biết rõ trong lòng, chẳng qua không dám tiến lên. Vị này cũng không dễ chọc như ngài Hải Minh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.