Chương trước
Chương sau
Để Anh Thy nhướng mày, đang nói mình à? Đế Bắc Lâm đi tới hỏi: “Anh Thy, em đã cứu cô hai nhà họ Kiều hả?”
“À, em suýt nữa quên mất, có chuyện như vậy.” Bởi vì bọn trẻ xuất hiện nên Đế Anh Thy đã quên mất chuyện Kiều Minh Nguyệt nhờ mình.
Đế Bắc Lâm cúp máy hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Đế Anh Thy muốn nói, nhưng thấy sáu đứa bé nhìn mình, cô bèn đứng dậy đi sang một bên, nói: “Chính là hôm qua lúc em đi dạo phố, tình cờ gặp cô Minh Nguyệt bị bắt nạt, em bèn giúp một tay. Hình như cô ấy bị mẹ của Kiều Thanh Lam bán tới quán bar, cho nên muốn nhờ em nhắc nhở nhà họ Kiều, bởi vì bà cả của cô ấy thất bại lần đầu thì lần sau sẽ còn làm nữa. Ai biết về nhà em quên mất…”
“Ừ, Kiều Tiết Thanh gọi điện thoại tới hỏi chuyện này, còn bảo sẽ đích thân tới cảm ơn, anh cả đã từ chối” Đế Bắc Lâm dịu dàng nói: “Anh Thy nhà mình thật lương thiện, sau này sẽ khỏe mạnh trường thọ, hạnh phúc mỹ mãn!”
Để Anh Thy biết các anh yêu thương mình, cô từng nghe những lời như vậy không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn rất sung sướng.
“Sau này các anh cũng như thế!”
“Chỉ cần Anh Thy khỏe mạnh trường thọ, hạnh phúc mỹ mãn thì các anh cũng sẽ như thế.” Đế Anh Thy cười gật đầu: “Vì các anh, em sẽ cố gắng!”
“Mẹ, mau lại đây!”
Đế Anh Thy quay lại, thấy sáu đứa bé đã vây quanh trước bàn, không khỏi cười đi tới. Bảo Nam nhảy xuống ghế chạy tới gần mẹ, kéo tay mẹ cùng đi đến bàn.
Thấy cảnh này, trong lòng Để Bắc Lâm nặng trĩu. Dù sau này vất vả đến mấy, các anh cũng sẽ che chở em, khiến em không bao giờ bị đau khổ tra tấn.
Thực tế khi gọi điện tới đây, Kiều Tiết Thanh còn nói một chuyện, đó là sau khi cô hai nhà họ Kiều về nhà thì bị mẹ của Kiều Thanh Lam đánh đập, bởi vì cô hai nói mình được cô chủ nhà họ Đế cứu, bị cho là nói dối.
Cuối cùng Kiều Tiết Thanh mới gọi điện thoại tới hỏi. Nhưng chuyện này không cần cho Anh Thy biết để cô khỏi áy náy. Trên đời này, bất kể Anh Thy làm chuyện gì cũng đúng, vĩnh viễn là đúng. Cái gì là người thân thiết nhất?
Chính là dù cô đã làm chuyện gì cũng sẽ không phân rõ phải trái đứng về phía cô.
Nhìn gương mặt của Bảo Nam, Đế Anh Thy cử cảm thấy hoảng hốt, bởi vì quá giống Tư Hải Minh, cứ như được khắc ra từ một khuôn mẫu, Sau đó cô sẽ nhớ tới Tư Hải Minh, cùng với chuyện đi thủ đô Hải Hạ. Đó là nơi như thế nào? Có phải giống với khu vực
Đông Nam Á không? Có phải là rất thú vị không? Đế Anh Thy hoàn toàn xa lạ với nơi đó. Nhưng cô thấy tuyết cũng đã đủ kinh ngạc rồi, trên thế giới này còn rất nhiều thứ chờ cô khám phá…
Tư Hải Minh ngồi trên chiếc bàn gần biển, trước mặt đặt chai rượu, nhìn về phương xa. Bóng đêm đã buông xuống, ngọn đèn bên bến tàu được bật sáng, ánh đèn led lấp lánh quấn quanh lan can bị bầu trời đầy sao lấn át có vẻ dư thừa.
Lần đầu tiên Tư Hải Minh thấy cảnh vật này là ba năm trước cùng Đế Anh Thy trên du thuyền. Cô có thai, nhưng lại bị anh phá đi. Hồi ức không phải là hạnh phúc, mà là đau khổ. Uống cũng không phải là rượu ngon, mà là rượu đảng.
Có người ngồi xuống đối diện, Tư Hải Minh ngước mắt, ngẩn người. Đế Hoàng Minh lạnh lùng nhìn anh, hai người không hề nói chuyện với nhau, khí thế va chạm khiến lữ khách ở bàn khác nhìn sang bên này, sợ bị liên lụy nên đổi chỗ khác xa hơn. Chung quy ở nơi này an ninh không được tốt, nhất là du khách nước ngoài tới đây du lịch lại càng kiêng kỵ.
Tư Hải Minh vẫy tay kêu nhân viên phục vụ lấy một cái ly tới, đích thân rót rượu cho Đế Hoàng Minh. Đế Hoàng Minh thờ ơ nhìn ly rượu trước mặt.
“Mặc dù rượu này không ngon lắm, nhưng dễ uống hơn trà. Nếm thử đi.” Tư Hải Minh nói.
“Không gặp được người, ngồi ở đây sẽ giúp tội nghiệt của anh giảm bớt sao?” Đế Hoàng Minh hỏi. Tư Hải Minh rũ mi mắt, cảm giác tim đau nhói khó có thể tiêu tan.
“Hai bên có thể cùng nuôi bọn trẻ, Anh Thy sẽ vĩnh viễn họ Đế” Đế Hoàng Minh nói một câu đầy ẩn ý. Họ Đế có nghĩa là không bao giờ gả chồng. Anh chỉ có thể chấp nhận được điều đó.
Tư Hải Minh ngước mắt, đôi mắt sâu thẳm như hồ nước lạnh, giọng nói khàn khàn bình tĩnh mang theo chấp niệm: “Tôi muốn sống.” “Tôi không hiểu tình yêu nam nữ, anh không thể thuyết phục tôi.” Đế Hoàng Minh lạnh lùng nói: “Anh có thể có vô số lần ba năm.”
Tư Hải Minh không phản bác, chỉ nói: “Ít ra cũng nên cho tôi cơ hội.” “
Đối với tôi, kẻ phạm lỗi không có cơ hội.” Đế Hoàng Minh vẫn lạnh lùng.
Ánh đèn led lấp lánh chiết xạ trong đôi mắt đen của Tư Hải Minh. Anh bóp trán như thể đang kìm nén nỗi đau rất lớn, giọng khàn khàn: “Tôi sẽ có cơ hội! Sẽ có!”
“Chỉ cần cô ấy khôi phục trí nhớ thì anh sẽ không có cơ hội, không khôi phục trí nhớ, anh vẫn không có cơ hội. Không được tôi cho phép, cô ấy không dám tự tiện đi theo anh. Thân là người nhà họ Đế, tôi biết rõ điều đó.”
Đến buổi tối, bọn nhỏ không ngủ chung với mẹ. Bảo Vỹ Bảo An ngủ với Đế Hoàng Minh, Bảo Nam Bảo My ngủ với Đế Hạo Thiên, Bảo Long và Bảo Hân ngủ với Đế Bắc Lâm, cứ như thể đã phân phối từ trước.
Đế Anh Thy ngủ chung với thú bông cá voi. Đế Anh Thy tựa vào đầu giường ôm cá voi, thầm nghĩ các anh mình biết chăm con nít không? Thế là cô rời khỏi phòng, đi đến phòng anh ba. Mở cửa ra, thấy cảnh tượng trong phòng, khóe miệng Đế Anh Thy co giật.
Anh ba của cô đang bò trên giường, Bảo Hân và Bảo Long cưỡi trên lưng. Thấy em gái, Đế Bắc Lâm vui vẻ vẫy tay gọi cô: “Anh Thy, lên ngựa, ngồi miễn phí!”
“Mẹ cùng cưỡi ngựa với bọn con đi!” Bảo Long. ”
Mẹ, bọn con đang cưỡi ngựa!” Bảo Hân.
Đế Anh Thy cười gượng: “Mọi người chơi đi, tôi ngủ đây!” Sau đó lùi lại, khép cửa. Cô không hoa mắt chứ? Sao anh ba lại biến thành thế này?
Đế Anh Thy lại tới phòng anh hai. Cửa phòng mở ra, cô thấy anh hai ngồi dưới sàn nhà, đang nói cho Bảo Nam nghe nguyên lý của súng. Bảo My im lặng bò trên vai anh hai, anh hai sợ cô bé rơi xuống còn giơ tay nâng mông cho cô bé.
Cửa phòng đóng lại, Đế Anh Thy lắc đầu, không phù hợp chút nào. Bọn nhỏ thật lợi hại, khiến các anh của cô như biến thành một con người hoàn toàn khác! Không đúng, còn anh cả, chắc cũng không đến mức đó đầu. Dù gì anh cả cũng là băng sơn kiêu ngạo ngàn năm, chắc chắn sẽ không đến mức đó! Cô đang định đi đến phòng thì gặp Đế Hoàng Minh vừa trở về.
“Anh cả, anh đi đâu vậy?” Đế Anh Thy thấy anh cả mặc đồ vest. Bữa tối ăn cơm với cả nhà rồi lại ra ngoài à? “Anh ra ngoài làm việc.” Để Hoàng Minh bình tĩnh nói.
“Làm xong rồi hả?” Đế Anh Thy thầm nghĩ ra ngoài vào lúc này thì chắc là chuyện quan trọng lắm. “Ừ.” Đế Hoàng Minh nhìn cô: “Đang cho anh hả?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.