Chương trước
Chương sau
Đế Anh Thy mỉm cười tiến lên, dù gì cũng là trẻ con, thái độ phải thân thiện một chút, không thì sẽ khiến chúng hoảng sợ.
“Cháu là Bảo Nam, cháu là Bảo Vỹ, các cháu là Bảo Long và Bảo My, cháu là Bảo Hân, cháu là Bảo An..” Lúc nhìn Bảo Hân, Đế Anh Thy thâm nghĩ cô bé này nhìn quen quen, chẳng lẽ là ảo giác? Sao lại thấy giông giống mình nhỉ? Có lẽ con nít đều trông na ná như nhau. Nhưng gien xịn thế này mà không sinh đến tắt kinh thì tiếc lắm!
Nghe mẹ kêu tên mình, sáu đứa bé không nhịn được vừa khóc vừa chạy tới.
“Mama!”
Chúng xông về phía Để Anh Thy, ôm chặt chân cô, nước mắt nước mũi lau hết lên làn váy của cô.
“Hả?” Đế Anh Thy ngây người, chuyện này là sao vậy? Kêu mình là mama ư? Có nhầm người không vậy? Đế Anh Thy còn cố ý quay đầu lại nhìn, đằng sau không có ai: “Các cháu… nhâm người rồi. Cô không phải là mẹ của các cháu…”
Sáu đứa bé lại ôm chân cô thật chặt, cứ như thể chỉ cần thả lỏng thì mama sẽ biến mất.
“Mama, mama chính là mama, mama đừng nghĩ đi!” Bảo Nam rơm rớm nước mắt, vừa bá đạo vừa đáng thương nói.
“Mama chính là mama của bọn con!” Bảo Vỹ.
“Cuối cùng mama cũng trở lại, bọn con đang chờ mamal” Bảo Long nghẹn ngào khóc thút thít.
“Con rất nhớ mama..” Bảo My khóc: “Mama vẫn không và…”
“Mama, ba nói mama gặp bọn con thì sẽ nhận ra bọn con, đúng là như thế!” Bảo Hân khóc oa oa.
“Mama đừng đi!” Bảo An kéo váy Đế Anh Thy, khóc đến đỏ cả mặt.
Lần đầu tiên Đế Anh Thy gặp phải tình huống như thế này, khiến cô không kịp phản ứng. Hình như có chút phức tạp thì phải? Đế Anh Thy ngẩng đầu lên thấy các anh của mình đứng ở cách đó không xa, đều thản nhiên nhìn bên này, không lại gần giúp cô một tay. Sáu đứa bé, cô biết ứng phó như thế nào?
Đế Anh Thy cười gượng: “Các cháu… Có thể buông chân cô ra được không? Cô không thể đi đường”
“Buông ra mama có biến mất không?” Bảo Vỹ hỏi.
“Không buông!” Bảo Nam như bị hoảng sợ, thậm chí cả chân cũng quấn lấy chân cô.
Mấy đứa bé khác cũng ôm chặt, thân thể mềm nhũn kê sát mẹ mình, kiên quyết không chịu tách ra. Đế Anh Thy rất kinh ngạc, cô cảm thấy mình như bị sáu đứa trẻ bắt cóc, đành phải trấn an chúng: “Không đâu, cô sẽ không đi, nhà cô ở đây, cô biết đi đâu?” Tách sáu đứa bé này ra trước, sau đó cô ngồi xổm xuống, muốn nói chuyện, sáu đứa bé đã nhảy bổ lên ôm cổ, ôm lưng, chui vào lòng…
“Khoan đất Cô còn có lời muốn nói…” Đế Anh Thy ngồi bệt xuống dưới, không đứng dậy được.
“Mama, con cũng có rất nhiều lời muốn nói với mama!” Bảo Vỹ làm nũng.
“Con cũng có!” Bảo Nam.
“Con muốn nói!” Bảo Long.
“Mama, con muốn nói.” Bảo My.
“Mama có phải rất nhớ bọn con không?” Bảo Hân hỏi.
“Bọn con nhớ mama..” Bảo An mắt ngấn lệ.
Sáu đứa bé làm nũng khiến Đế Anh Thy rất khó chống cự, dứt khoát ngồi xuống đất nói chuyện với chúng: “Các cháu nhìn mặt cô đây, thấy rõ ràng, là mẹ sao?”
“Đúng!” Sáu đứa bé đồng thanh đáp ánh mắt kiên định.
Đế Anh Thy chảy mồ hôi, sao lại giống nhau?
Mấy đứa bé này bị sao vậy? Bởi vì cô gọi đúng tên chúng sao? Còn không phải là vì ở quán bar, Tư Hải Minh từng nói với cô là Bảo Nam giống anh ta nhất, Bảo My rất bám Bảo Long, hai đứa luôn kề kề bên nhau, Bảo An mập nhất, Bảo Hân cột tóc hai bím, vậy thì Bảo Vỹ chính là đứa bé búi tóc trên đỉnh đầu. Chắc là vì lý do này nên mới khiến sáu đứa bé nhận nhầm mẹ, nhưng cũng không đến mức gọi được tên chính là mama chứ?
Đế Bắc Lâm đi tới: “Mẹ vừa đi làm về, hơi mệt mỏi, ai đi rót nước cho mẹ?”
“Cháu đi!”
“Cháu đi!”
“Cháu!”
“Cháu muốn… Đi!”
“Cháu rót nước cho mama”
Sáu đứa bé xoay người chạy đi rót nước cho mama. Chạy được nửa chừng, Bảo Nam quay đầu lại nhìn Đế Anh Thy: “Mama không được đi! Nếu không… Nếu không con sẽ giận!”
Năm đứa bé khác cũng dừng lại. Đế Anh Thy bất đắc dĩ: “Không đi, cô sẽ ở đây”
Nghe vậy, sáu đứa bé mới tiếp tục chạy vào.
đại sảnh. Đế Bắc Lâm kéo em gái đứng dậy, hỏi: “Em biết tên chúng là gì hả? Thế là thế nào?” Thôi miên chiều sâu của anh sẽ không để lại sơ hở này.
“Tại vì lúc ở quán bar, Tư Hải Minh từng nói cho em ngoại hình của sáu đứa bé, cho nên em nhớ kỹ..” Đế Anh Thy nhớ lại chuyện khác, vội giải thích: “Em chỉ trùng hợp gặp anh ta…
“Trùng hợp ư? Người đàn ông kia đã tính kế trước thì có!” Đế Hạo Thiên tiến lên.
“Tính kế?” Đế Anh Thy khó hiểu.
“Anh ta tới nhà họ Đế cầu hôn, bọn anh không đồng ý, anh ta tự tiện để con lại đây” Đế Bắc Lâm nói.
Đế Hạo Thiên: “..” Chú mày đang nói cái quái gì vậy? Cầu hôn gì ở đây?
Đế Anh Thy khiếp sợ: “Cầu hồn???” Sao Tư Hải Minh không nói với cô? Anh… Anh ta cầu hôn gì cơ? Đang yên đang lành sao tự nhiên lại cầu hồn? Cưới cô ư? Cho nên anh ta thật sự muốn cô làm mẹ kế?
“Anh Thy yên tâm, bọn anh sẽ không bao giờ đồng ý” Đế Bắc Lâm nói.
“Đừng tưởng rằng ném sáu đứa con ở đây thì bọn anh sẽ cho phép em với anh ta kết hôn!
Không bao giời” Đế Hạo Thiên lạnh lùng nói.
Đế Anh Thy cũng không kinh ngạc. Các anh trai đều rất chú ý tới những người đàn ông xuất hiện chung quanh cô, cứ như thể không ai xứng đôi với em gái họ.
“Anh Thy, em sẽ không trách các anh không đuổi bọn trẻ đi chứ?” Đế Bắc Lâm hỏi.
“Không có chuyện đó. Chẳng qua sáu đứa bé..” Thực ra Đế Anh Thy đang rất khó hiểu, ba anh trai dễ tính như thế từ hồi nào vậy? Cứ thế cho sáu đứa trẻ ở lại lâu đài ư?
“Anh biết em cũng không tin được chuyện này, nhưng Anh Thy à, bọn anh đã là người trưởng thành rồi, không có khả năng so đo với bọn nhỏ, đúng không? Một đứa còn có gương mặt mập mạp, nhéo má rất dễ chịu, đáng yêu gần chết!
Còn một đứa nữa, nhéo mặt nó là nó khóc, còn ca…
Đế Anh Thy sững sờ nghe anh trai mình kể lể anh ta đã trêu ghẹo bọn trẻ như thế nào. Lý do duy nhất cô nghĩ được là anh trai cô quá thích con nít nên thỏa hiệp, không thì còn lý do nào nữa? Chẳng lẽ là vì bọn trẻ quá đáng yêu? Mà cũng đúng là đáng yêu thật, cô nhìn cũng không nỡ từ chối chúng…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.