Chương trước
Chương sau
“Anh ba, em có chút hoang mang” Đế Anh Thy đặt tay xuống, nhìn thi thể trước mặt, không có đầu mối.
“Nhìn kỹ lại đi” Đế Bắc Lâm nói Đế Anh Thy cắn môi, do dự, nếu như là mất máu, vậy thì nhất định phải có chỗ mất máu, ở đâu chứ? Chỉ có vết sẹo ở chân, nhưng không đủ để gây ra tử vong.
Tay cô đặt lên da của thi thể, vuốt từ bụng dọc theo động mạch lớn ở cổ. Bàn tay cô dừng lại ở động mạch chủ, lộ ra một vết thương rất nhỏ.
Mắt của cô luôn rất tốt, tuy nhiên, nếu như: không dùng tay sờ thì hoàn toàn không thể phát hiện ra vết thương mỏng này được.
“Cái này…”
“Vết thương gây ra tử vong của người này được gây ra bởi một vết dao, tốc độ rất nhanh.
Vết thương rất mỏng, không phải là những loại dao thông thường, chắc là loại được chế tạo đặc biệt. Có lúc chơi dao tốt còn đáng sợ hơn cả súng” Đế Bắc Lâm nói.
Đế Anh Thy gật đầu, biểu thị đồng ý. Trước mặt cô chính là anh ba dùng dao rất đáng sợ.
“Thật ra khám nghiệm tử thi hoàn toàn không phải chỉ là đơn giản xem người này chết thế nào, mà còn phải biết nguyên nhân, xem xem có loại người nào tồn tại ở khu vực Đông Nam Á, cảm nhận kỹ lưỡng mới có thể kiểm soát được tình hình” Đế Bắc Lâm nói.
“Hung thủ như vậy rất khó tìm sao?” Đế Anh Thy hỏi.
“Cái đó thì phải xem cấp bậc của đối phương, là kẻ thù của ai, sẽ tạo thành mối uy hiếp với ai. Ở khu vực Đông Nam Á có không ít những kẻ liều mạng, dựa vào “kỹ thuật” để kiếm cơm lại càng nhiều hơn. Chỉ cần không có đe dọa, thì đều có thể nhắm một mắt mở.
một mắt. Dù sao chuỗi lợi ích luôn có liên quan đến nhau” Đế Bắc Lâm cười vô hại.
Đế Anh Thy nhìn thi thể, hỏi: “Người này là ai vậy?”
“Một kẻ côn đồ”
Đế Anh Thy còn nghĩ dựa vào thân phận của người chết thì có thể tra ra được một phạm vi nhất định.
Là cuộc sống của côn đồ, vậy thì quá phức tạp rồi.
Ai biết được kẻ côn đồ này làm cái gì chứ “Có đe dọa đến chúng ta không?” Đế Anh Thy hỏi “Sao có thể? Biết là người nhà họ Đế còn không phải đi đường vòng sao? Cho dù như vậy, vẫn phải đề phòng mỗi một người xuất hiện bên cạnh”
Đế Anh Thy nhìn anh ba: “Anh ba, sao em cảm thấy hình như anh đang nói em vậy? Em không biết gì về người đàn ông đó mà đã thân thiết với anh ta như vậy, còn ra biển, anh ơi, em sai rồi”
Đế Bắc Lâm sờ đầu cô: “Cục cưng, em phải nhớ, cho dù em phạm phải lỗi gì, trời có sập xuống cũng đều có các anh đỡ cho em, không cần phải sợ, càng không cần phải xin lỗi. Bởi vì các anh nguyện ý làm bất cứ việc gì cho em. Về phần người đàn ông kia, thì đã là quá khứ rồi. Hửm?”
“Em biết rồi”
Đế Anh Thy cười.
Sau đó nụ cười trở lên cứng đờ: “Anh ba, tay anh vừa mới sờ vào thi thể: “A A A. Đáng ghét” Đế Anh Thy quay đầu bỏ chạy.
Cô phải đi tắm. Bẩn chết mất.
Đế Bắc Lâm nhìn bàn tay sờ đầu Đế Anh Thy, cười yêu chiều, bàn tay này của anh không thể chạm vào thi thể, sao anh có thể dùng tay sờ thi thể để sờ em gái cục cưng của anh được chứ.
Hai ngày này Đế Anh Thy hoặc là ở trong biệt thự, hoặc là đi lặn, hoặc là ra bến tàu ăn bề bề, hoặc là đi dạo phố quẹt thẻ. Cuộc sống cũng khá thoải mái, không hề nghĩ đến người đàn ông đi ngang qua cuộc đời cô.
Cô không đến vườn nhỏ.
Cảm xúc kỳ lạ lần trước của Tân Hành Chi khiến cô không hiểu đang xảy ra chuyện gì, đi rồi liệu có lại bùng phát xung đột không?
Cô nghĩ mấy ngày nữa rồi mới qua xem thế nào.
Bến tàu vẫn như bình thường, rất nhiều khách du lịch, ra biển chơi, từ trên biển trở về, đi đi dừng dừng, đầy áp tiếng cười nói Thời gian dùng bữa của nhà hàng hải sản không hề cố định, chỉ cần bạn muốn ăn, chọn hải sản là có thể làm. Cho nên hai giờ chiều rồi mà vẫn có người ngồi trước bàn nhựa ăn hải sản.
Chính vào lúc này, trên đỉnh đầu có một chiếc trực thăng phát ra tiếng ồn ào, khiến người ở dưới giật mình nhìn lên.
Bọn họ nghĩ rằng là trực thăng tuần tra biển như bình thường, nhưng trực thăng này †o và hoành tráng hơn trực thăng tuần tra nhiều.
Trực thăng chậm rãi đáp xuống lối vào của con đường dẫn đến đảo Tây Châu.
Những cảnh vệ được đào tạo bài bản bảo vệ ở đầu đường đã cầm súng bước ra ngoài, cảnh sát quan sát còn vật khổng lồ chăn ngang đường.
Bậc thang tự mang rơi xuống, hai người đàn ông mặc đông phục màu đen lần lượt bước xuống.
“Đây là đường riêng, không được phép lại gân” Cảnh vệ cầm súng, có thể bản bất cứ lúc nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.