Chương trước
Chương sau
Không thích nhưng vẫn phải kết hôn, đối với anh ta, hoặc là đối với cô hai nhà họ Kiều đều không hề công bằng.
Nhưng hai người bọn họ chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của số phận.
Lúc trước khi lần đầu tiên nhìn thấy cô hai nhà họ Kiều, ai cũng có thể nhìn ra được, đối với vận mệnh của chính mình đành phải nghe theo.
Mà anh ta không muốn.
Tân Hành Chỉ hoàn hồn, ngước mắt lên, hỏi Đế Anh Thy đang nhìn về phía xa xăm: “Em đang tìm cái gì?”
“Em có thể tìm cái gì? Em… Em chỉ cảm thấy có chút kỳ lạ, không phải khách hàng của anh thường xuyên chạy tới nơi này sao? Như thế nào hôm nay không tới?” Đế Anh Thy giả bộ hỏi.
“Không có việc gì bọn họ sẽ không đến đây: Tân Hành Chỉ lúc này mới chú ý tới dáng vẻ thấp thỏm của Đế Anh Thy: “Hình như em rất quan tâm đến khách hàng của anh?”
“Ai quan tâm đến khách hàng của anh?
Em chỉ là cảm thấy kỳ lạ thôi: Đế Anh Thy đứng lên: ‘Không thèm nghe anh nói nữa, trở về ngủ một giấc”
Nói xong lập tức bỏ chạy.
Đi được một đoạn, Đế Anh Thy liền nhăn mặt, tại sao cô không ngủ chưa mà chạy đến đây làm gì? Hiện tại lại còn bỏ chạy nữa?
Đúng vậy, cô đến đây chỉ để tìm hiểu người đàn ông đó là ai, không phải biết địch biết ta trăm trận trăm thắng sao? Không biết, lần sau anh ta lại xuất hiện nữa thì phải làm sao?
Nhưng hiện tại cô cái gì cũng không biết.
Ngay cả tên cũng chưa hỏi. Bao nhiêu tuổi? Đang làm gì? Trong nhà có mấy người?
Sắc mặt Đế Anh Thy trở nên đen kịt, cô đây là đang điều tra hộ khẩu sao?
Đế Anh Thy vừa mới lên xe, ở lối vào vườn nho có một bóng đen cao to, là Tư Hải Minh, nhìn theo chiếc xe đang rời đi.
Anh đến vườn nho, nhưng không xuất hiện.
Chương Vĩ nhìn về hướng chiếc xe biến mất, đứng ở phía sau, hỏi: “Tại sao anh không đi gặp cô ấy? Tôi có thể giúp anh che dấu”
“Không thể ép quá” Đôi mắt đen của Tư Hải Minh trở nên sâu thảm.
“Vậy thì chỉ có thể chờ đợi lần sau, cũng may, Kiều Thanh Lam là vị hôn thê của Đế Hoàng Minh, điều này không có gì khó khăn” Chương Vĩ nói.
“Chỉ có thể dùng một lần” Tư Hải Minh nói.
Chương Vĩ có thể hiểu, khi cậu ba nhà họ Đế vội dàng lái xe rời khỏi đảo, có thể thấy trang sức Bảo Thy ở nhà họ Đế là điều cấm ky, nó ở khắp mọi nơi.
Nếu như chỉ một lần, khẳng định ở trong lòng bọn họ sẽ hiện lên hoài nghi. Nhưng nếu sắp xếp hai lần, vậy không chỉ là hoài nghĩ Cho nên, nhiều hơn một lần đều không được.
“Có số điện thoại di động của cô ấy là đủ rồi” Tư Hải Minh nói.
“Đúng vậy, có thể định vị bất cứ lúc nào, ngài đúng là có mưu kế hay” Chương Vĩ gật đầu Tư Hải Minh quay lưng bỏ đi, anh rất lo lãng, nhưng anh chỉ có thể làm như vậy từng bước một.
Đế Anh Thy xuống xe, nhìn thấy anh ba đang dựa vào cửa, cô sững sờ, sau đó chạy tới cười toe toét: “Anh ba.”
“Lại chạy đi tìm Tân Hành Chỉ à? Có chuyện gấp sao?”
“Em nào có chuyện gì gấp?”
*Không ngủ trưa bỏ đi ra ngoài, không phải có chuyện gấp sao?”
“Không có thật mà.” Cập nhật nhanh chương mới nhất tại truyen.one
Đế Anh Thy không thừa nhận. Nghĩ đến điều gì đó, cô cúi người lại gần: “Anh ba, cuộc hôn nhân giữa Hành Chỉ và cô hai nhà họ Kiều có vấn đề gì sao?”
Đế Bắc Lâm chợt sáng lên, hỏi: Em hy vọng là có hay không có?”
“Chuyện này, Hành Chỉ thích Kiều Minh Nguyệt, em khẳng định là hy vọng có. Em đến vườn nho, nhìn thấy tâm trạng của Tân Hành Chi không tốt, đang uống rượu giải sầu. Kiều Minh Nguyệt bị bệnh, anh ấy lo lắng” Đế Anh Thy nói.
*Có bệnh thì luôn luôn tốt. Hơn nữa, người khác muốn kết hôn, lo lắng một chút cũng không sao”” Đế Bắc Lâm nói.
Sau đó anh ta năm lấy bàn tay nhỏ bé của cô nói: “Đi thôi, anh ba làm cho em một món thật ngon, sau khi ăn xong thì ngủ một giấc”
“Em không muốn ngủ nữa, em muốn ăn.”
“Được, em thích là được” Đế Bắc Lâm vui vẻ nói.
Đã gần hai giờ, Kiều Minh Nguyệt mới ăn cơm trưa, hơn nữa là thức ăn còn thừa lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.