Chương trước
Chương sau
“Tôi gọi thử, không ngờ là nó thực sự thành công.”
Đế Anh Thy mím môi, lông mày cau lại, lúc đó cô nói nhanh không ngừng một dãy số dài. Người này thực sự đã nhớ kỹ không sai chút nào.
Nếu cô biết anh ta sẽ nhớ thì cô sẽ không nói.
Nhưng làm sao cô ấy biết được.
“Không có việc gì, chỉ là muốn nghe thấy giọng nói của cô. Cứ vậy đi” Tư Hải Minh nói xong liên cúp điện thoại.
“..” Đào Anh Thy nhìn chằm chằm màn hình đen kịt.
Cô còn cho là mình sẽ bị quấn lấy không tha đấy. Dù sao thì anh ta cũng thật vất vả mới có được dãy số này.
Trước đây anh ta từng nhiều lần tiếp cận với khí thế hung hãn, nhưng bây giờ anh ta gọi điện thoại qua đây, như thể anh ta chỉ để xác định số điện thoại có đúng không?
Nhưng nói đúng ra “muốn nghe giọng nói của cô” được coi là một kiểu đùa giỡn đúng không?
Đào Anh Thy mới không quan tâm đến anh ta.
Cô ném điện thoại, điện thoại vững vàng rơi trên sô pha, người đã nằm trên chiếc giường êm ái nhẹ nhàng.
Đôi mắt nhắm nghiền lại mở ra.
Người đàn ông đó sẽ gọi lại chứ? Cô luôn cảm thấy sẽ…
Khi Đế Anh Thy đang chợp mắt, Thanh Lam vội vàng chạy tới.
Nhưng chiếc xe đến cổng biệt thự lại không được vào.
“Có ý gì? Vì sao không mở cửa? Tôi là Kiều Thanh Lam, vợ tương lai của Đế Hoàng Minh”
Kiều Thanh Lam tức giận nhắc nhở.
Cửa không di chuyển.
Kiều Thanh Lam không nhịn được lấy điện thoại di động ra gọi cho Đế Hoàng Minh, vừa kết nối, Kiều Thanh Lam đã thay đổi tính tiểu thư, nên dịu dàng: “Hoàng Minh, anh có ở nhà không?
Người gác cổng của biệt thự không cho em vào.”
“Cô Kiều, ông chủ đang bận”
Nhẫn Đao?
Kiều Thanh Lam không vui, tại sao lân nào cũng là Nhẫn Đao nghe điện thoại? Cứ như thể Nhãn Đao cầm điện thoại di động của Đế Hoàng Minh vậy.
“Vậy thì anh cho người mở cửa, tôi không vào được” Kiều Thanh Lam nói.
“Tôi không làm chủ được, cô hãy chờ đến khi ông chủ xong việc.”
“Anh” Thanh Lam tức chết rồi, cúp điện thoại, đi tới đạp cửa.
Họng súng đen sì chĩa ngay vào ót cô.
Thanh Lam sợ quá không dám nhúc nhích, sau đó từ từ lùi lại, hoảng sợ chạy vào trong xe, lên xe phóng đi.
Vào lúc này, Đế Hoàng Minh đang ở trong biệt thự, cùng với Đế Hạo Thiên và Đế Bắc Lâm.
Ba người anh trai đang ngồi trên ghế sô pha trong đại sảnh, khí tức cường hãn chiếm cứ mọi ngóc ngách, bầu không khí vô cùng ngưng trọng.
“Nhìn kỹ chưa?” Đế Hoàng Minh nói.
“Khi xem thì thấy là buổi ra mắt sản phẩm mới bình thường, Anh Thy cũng nói không có người lạ, em sợ Anh Thy nghi ngờ nên không hỏi thêm, nhìn camera của phóng viên thì không có vấn đề gì khả nghi” Đế Bắc Lâm nói.
“Tại sao buổi họp mắt sản phẩm mới lại tổ chức trước một ngày?” Đế Hạo Thiên hỏi.
“Rõ ràng đó là thay đổi thời gian. Khả năng thay đổi thời gian chứng minh một điều gì đó quan trọng đã xảy ra.”
“Một giờ trước, người phụ trách khu vực Đông Nam Á đã được chuyển trở lại Thủ đô Trung Quốc” Đế Hoàng Minh nói.
Đế Hạo Thiên và Đế Bắc Lâm nhìn sang anh “Nói cách khác, đó là vấn đề của người phụ trách?” Đế Bắc Lâm hỏi.
“Trước đây chúng ta xử lý rất kín kẽ, người kia không thể nào biết Anh Thy còn sống” Đế Hạo Thiên nói.
Trên lầu có động tĩnh, Đào Anh Thy tỉnh dậy, lẹt quẹt đi xuống lầu.
Cô đi vào đại sảnh, ngồi xuống bên cạnh Đế Hoàng Minh, thân thể mềm mại, nằm trên đùi anh trai, vẫn còn ngái ngủ: “Ừm.”
Ánh mắt Đế Hoàng Minh dịu đi, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô: “Gặp ác mộng sao?”
Đế Hạo Thiên và Đế Bắc Lâm trông có vẻ căng thẳng.
Nếu Đế Anh Thy chọn một vị trí thì cô thường chọn ở bên cạnh anh ba của mình, vì sự dịu dàng trên mặt anh ba nhiều nhất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.