Chương trước
Chương sau
Tư Hải Minh Chỉ có người khác vội vàng đến lấy lòng cô ta, chủ động như thể, còn không phải là vì người trước mắt này là vợ của con trai cả nhà họ Đế sao?
Đế Anh Thy cũng thật sự muốn đi xem sản phẩm mới của Trang sức Hoài Thy, cô mới được nhìn qua hai lần mà thôi, một lần là trong cửa hàng của Trang sức Hoài Thy, lân thứ hai là do Kiều Thanh Lam tặng cho cô, tất cả đều là theo phong cách mà cô thích.
Nói vậy có lẽ sản phẩm mới sẽ càng hấp dẫn mắt nhìn của người khác hơn.
“Em không phải là không muốn đi đó chứ?”
Kiều Thanh Lam kéo tay cô qua: “Em ở nhà cũng không có việc gì làm, vì sao lại không ra ngoài đi dạo?”
“Vậy đi thôi” Đế Anh Thy ở nhà vốn dĩ là không có việc gì thật.
Trước kia lúc nhàm chán còn có thể chạy đi tìm Tân Hành Chi, nhưng bây giờ cô có chút không dám đối mặt với đối phương.
Nói đi ra bến tàu chơi cũng là ra đảo chơi, còn không băng đi để trải nghiệm cuộc sống.
Hơn nữa, nếu là lựa chọn của chính mình, các anh trai có lẽ sẽ không nói gì đúng không.
Bây giờ mới là buổi sáng, ba người anh trai cũng không ở nhà.
Sau khi Đế Anh Thy ăn sáng xong xuôi, cô mới theo Kiều Thanh Lam đi đến buổi ra mắt sản phẩm mới, lúc tới nơi đã hơn mười giờ.
Còn chưa kịp xuống xe đã thấy ở ngoài cửa khách sạn có rất nhiều phóng viên đang đứng, thế loại nào cũng có, ống kính máy ảnh liên tục hướng về chiếc xe.
Cách một tấm cửa kính xe, Đế Anh Thy cảm thấy ánh sáng flash lóe lên vô cùng nhiều.
Đế Anh Thy cũng chưa bao giờ đối diện với cảnh tượng huy hoàng như vậy.
“Anh Thy, chị đi vào trong rồi em mới xuống xe nha, nếu không em mà bị máy ảnh lia tới, ba người anh của em chắc chắn sẽ mắng chị.” Lúc Kiều Thanh Lam nói, ánh mắt cô ta lướt mắt về phía Đế Anh Thy, hôm nay cô mặc chiếc váy giống như thường ngày hay mặc.
Lúc ra khỏi cửa cũng không bảo cô phải thay quần áo, bởi vì từng bộ quần áo của Đế Anh Thy đều khiến cho người ta theo không kịp. Nếu cứ như thế này mà xuất hiện trên màn ảnh, để các đại thân thấy được, chắc chắn ở trên mạng sẽ xuất hiện các lời bình phẩm từ đầu đến chân, mà vẻ ngoài của Đế Anh Thy xinh đẹp đến mức không nói nên lời, đến lúc đó hào quang của cô chẳng phải là sẽ lấn át cô ta hay sao?
“Được” Trùng hợp đây cũng là suy nghĩ của Đế Anh Thy.
Cô không muốn đi xuống cùng với Kiều Thanh Lam để rồi bị chụp ảnh theo nhiều cách khác nhau, không làm cô sợ tới mức xoay người bỏ chạy mới là lạ.
Kiêu Thanh Lam điều chỉnh lại cảm xúc cho tốt, mỉm cười từ trên xe bước xuống. Phóng viên lập tức ùa lên, giờ gân máy ảnh về phía cô ta. Nếu không có sự ngăn cản của bảo vệ khách sản thì có thể đâm thẳng vào mặt.
Đế Anh Thy ở trong không gian yên lặng nhìn ra một mớ hỗn loạn bên ngoài, thầm nghĩ rằng không hổ danh là nhãn hàng Trang sức Hoài Thy, hoàn toàn là kiểu hình giàu có.
Đợi cho đến khi phóng viên đuổi theo Kiều Thanh Lam đi vào, cửa khách sạn cũng trở nên im ắng, Đế Anh Thy mới mở cửa xuống xe, đi về phía cửa lớn.
Cửa lớn rộng mở, còn có một tấm rèm che.
Một tấm rèm làm bằng hạt châu ngọc tỏa ra ánh sáng khắp bốn phương tám hướng, chói lọi đến lóa mắt.
Đế Anh Thy từ nhỏ đến lớn gần như là làm bạn với kim cương, cho nên cô chỉ cần liếc mắt một cái là đã có thể nhận ra tấm rèm này được làm bằng kim cương thật. Đại khái là có khoảng ba nghìn viên kim cương nhỏ, điều này khiến cô kinh ngạc đến ngây người.
Đứng ở trước đó, vừa định giơ tay muốn chạm vào, liền nhìn thấy một bóng đen từ bên †rong vương tay ra vén tấm rèm lên.
Đôi mắt của Đế Anh Thy khẽ run, con ngươi đen láy như hồ nước kia đập vào mắt khiến cho trái tim cô đột nhiên nảy lên một chút, dường như là ngừng đập. Sững sờ nhìn thấy người đàn ông trước mắt đến quên cả kinh ngạc.
Người đàn ông này vì sao lại ở chỗ này?
Anh ta ở nơi này sao?
Là khách mời?
Phóng viên?
Hay là ai…
Con ngươi đen láy của Tư Hải Minh bị hình bóng người trước mặt lắp đầy, tiêu cự không hề di chuyển. Trái tim đập nhanh như đang thi chạy.
Phải tốn nhiều sức lực lắm mới có thể khống chế được chính mình, mới làm cho chính mình có được bộ dạng “nho nhã lễ độ” như thế.
“Cô Anh Thy, mời vào” Tư Hải Minh kéo cao tấm rèm lên.
Đế Anh Thy hoàn hồ, khẽ hạ tầm mắt, nếu sớm biết người này có ở đây thì cô sẽ không đến chỗ này đâu.
Nhưng bây giờ nếu cô xoay người bỏ chạy thì có vẻ như không phải phép lắm, cho nên mới bất chấp khó khăn mà đi vào: “Cảm ơn”
Tiến thêm một bước này là cách người đàn ông này mỗi bước, giây phút lướt qua người đối phương còn có thể cảm nhận được tấm mắt của người kia nhìn chắm chằm trên người cô, đó là một loại áp lực từ trước đến nay chưa từng thấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.