Chương trước
Chương sau
Không phải là nhân lúc cô ngủ mà xăm lên chứ…
Đế Anh Thy không hiểu, tính cách của anh cả vốn rất độc tài, tính tình y hệt vùng cấm vậy, không thể xâm phạm.
“Vậy mà anh lại giấu chúng em xăm lên người em ấy?” Một tay của Đế Hạo Thiên đặt trên tay ghế, hàm dưới bạnh ra nói: “Lau tóc xong rồi anh cũng muốn xăm!”
“.” Đế Anh Thy.
“Anh Thy à, chữ Lâm của anh nét nhiều, anh xăm nhỏ một chút” Đế Bắc Lâm dường như đang thương lượng với cô.
“Anh cả, anh hai, hai anh đừng dọa em sợ chứ, em vốn là người không thích xăm, các anh tha cho em đi” Đế Anh Thy dịu dàng cầu xin.
Cơ thể cô vốn đã trắng nõn sạch sẽ, mỗi người một chữ, hình xăm này rồi hình xăm kia thì thành ra cái gì chứ.
Nghe thấy giọng nói dịu dàng xin tha của em gái, Đế Bắc Lâm mềm lòng nói: “Em không thích hả? Vậy thì để anh ba xoá hình xăm chữ “Minh” kia đi cho em nhé.”
Đế Anh Thy vội vàng nói: “Không cân đâu, xăm thì cũng xăm lên rồi, dù sao em cũng không nhìn thấy nó, cứ để kệ vậy đi ạ”
Cô không dám chọc anh cả đâu.
“Không sao.” Để Hoàng Minh đưa khăn lông trong tay cho người giúp việc đang đứng bên cạnh, ngón tay anh dọc theo những sợi tóc mềm mại của cô sờ tai cô.
“Không, cứ để chữ Minh ở đó đi, thật ra nhìn nó cũng khá đẹp” Đế Anh Thy quá hiểu tính tình của anh cả.
Nếu anh đã nói không sao thì không phải là thế thật đâu nhé.
Tiếp theo chính là lãnh địa khiến bạn sợ hãi.
Trong trí nhớ của Đế Anh Thy thì cô đã được lĩnh giáo vô số lần rồi.
Đế Hoàng Minh thu lại ánh mắt hời hợt chăm chú nhìn Đế Anh Thy đang cười khúc khích, anh không nói thêm gì nữa.
Buổi tối Đế Anh Thy ôm con gấu bông cá voi xanh nằm trên giường say giấc.
Còn ba anh trai của cô thì đang bàn chuyện lớn ở phòng làm việc, nói đúng hơn là đang tranh đấu.
“Hình xăm này nhất định phải xoá đi!” Đế Hạo Thiên gác chân lạnh lùng nói: “Để em làm”
Đế Bắc Lâm: “Người thích hợp nhất phải là em mới đúng, em là bác sĩ mà.”
“Nếu bác sĩ là nam anh sẽ thưởng cho hắn một viên đạn” Đế Hạo Thiên hung hăng nói.
“Em có chuyên môn” Đế Bắc Lâm lại nói: “Anh sẽ làm đau Đế Anh Thy”
Đế Hoàng Minh thản nhiên nhìn hai người họ: “Giữ lại”
“Giữ lại á?” vẻ mặt Đế Hạo Thiên khó coi.
Đế Bắc Lâm nhíu mày, hiển nhiên là ý kiến không thống nhất.
“Nếu như chữ đó là Thiên và Lâm thì anh sẽ không nói như thế đâu?” Đế Hạo Thiên lạnh lùng hừ một tiếng.
“Ừ” Đế Hoàng Minh.
.“ Đế Bắc Lâm và Đế Hạo Thiên.
Tranh đấu vài giờ, vẫn là không có kết quả.
Dù sao thì việc này có Đế Hoàng Minh tạo áp lực, có muốn đi xóa hình xăm thì cũng không thể tiến hành thuận lợi được.
Đế Anh Thy là người không chịu ngồi im một chỗ, để cô sống ba ngày trên đảo cô đã buồn bực đến mốc người lên rồi.
Nơi cô đến nhiều nhất là bến tàu, nơi đó có rất nhiều thứ để ăn, phần lớn đều là hải sản, trong nhà cô đương nhiên cái gì cũng có, nhưng chạy ra ngoài ăn cảm giác rất khác biệt.
Đảo Trân Châu cách đất liền, có thể tới đó bằng tàu thuyền, cũng có thể đi xe, là nhà họ Đế đầu tư xây một chiếc cầu lớn, chỉ có một con đường thông giữa đất liền và hòn đảo. trừ phi là người và xe có liên quan đến nhà họ Đế mới được dùng, nếu không sẽ không được chiếm dụng.
Lần nào Đế Anh Thy cũng ngồi thuyền đi đến bến tàu.
Dù sao thì ở bến tàu này có cả du khách đi đến các đảo nhỏ khác ngoài đảo Trân Châu, mỗi ngày đều có các đoàn du khách khác nhau, thế nên họ cũng không biết cô là ai.
Một mình Đế Anh Thy ngồi vào trong góc, thưởng thức phong cảnh ở bến tàu.
Lúc này, tiếng khóc của một bé trai đã thu hút sự chú ý của cô.
Cô ngoảnh mặt lại, hóa ra là cậu bé đang đứng bên bể bơi không dám xuống nước, bị dọa sợ nên khóc nấc lên, còn ba mẹ cậu bé thì đứng một bên cười ha hả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.