Chương trước
Chương sau
Bảo Nam nhanh chóng tỏ vẻ khinh thường, hung dữ nói: “Cháu không thèm đi thăm ba đâu, không muốn không muốn!”
Bảo Nam vẫn còn chưa quên chuyện ba hung dữ với cậu bé! Cậu còn ghi thù đấy nhé.
Bảo Vỹ hỏi: “Ba về rồi vậy thì chắc chắn mẹ về rồi?”
Khuôn mặt kiêu ngạo của Bảo Nam nhanh chóng biến thành khuôn mặt mong chờ.
Đôi mắt đứa nào đứa nãy đều sáng lấp lánh.
“Mẹ tới rồi!” Bảo Long vui vẻ.
“A… mẹ…” Bảo My nói.
“Em muốn đi tìm bố mẹ” Bảo Hân xoay người chạy vào thang máy, hai bím tóc cũng lộ ra sự vui vẻ.
“A, mẹ” khuôn mặt nhỏ của Bảo An kích động, hưng phấn khua đôi chân nhỏ đuổi theo Bảo Hân.
“Em cũng muốn!” Bảo Vỹ chạy theo.
Sau đó Bảo Long và Bảo My cũng chạy theo.
Bảo Nam nhìn thấy mọi người chạy đi hết, cũng chạy theo.
Đôi chân nhỏ còn chạy nhanh hơn Bảo An, một người hai người ba người đều vượt qua cậu bé, cậu bé trở thành người cuối cùng vào thang máy.
Người giúp việc bấm thang máy cho chúng, Bảo Vỹ xung phong: “Cháu có thể làm được”
Cậu bé kiêng chân nhỏ lên, giơ bàn tay đầy thịt lên.
Ngón tay mũm mĩm ấn nút, nút ấn sáng lên, ánh mắt của sáu đứa trẻ cũng sáng lên theo.
Cửa thang máy mở ra, sáu đứa trẻ chen nhau chạy ra ngoài, chạy về phía phòng của ba và mẹ.
Bảo Nam giơ tay nắm lấy tay nắm cửa, cơ thể treo lên trên đó, Bảo Vỹ, Bảo Long đẩy cửa ra, Bảo Nam từ cửa ngã xuống, lăn hai vòng.
“Ba” Bảo Vỹ.
“Ba..” Bảo Long.
“Ba” Bảo Hân.
“.. Ba” Bảo An.
“Mẹ con đâu?” Bảo Nam đi theo, đứng đầu, tay bé nhỏ xoa cái eo tròn trịa rồi hung hăng nói: “Mau trả mẹ cho con, con sẽ không giận ba nữa”
Tư Hải Minh từ từ ngoảnh đầu lại nhìn chúng.
Sáu đứa trẻ giật mình, cái miệng nhỏ nhắn tròn tròn há to, mắt to ngơ ngác, đồng thời đứng đó bất động, sao ba lại khác lúc trước vậy, không vui sao?
Nhất là Bảo Nam lúc nấy còn hung dữ, bị ba trông đáng sợ như thế nhìn chằm chằm thì khuôn mặt nhỏ hoảng sợ.
Bào Điển đứng trốn ngoài cửa ngó đầu vào xem, ông mong rằng ngài Hải Minh nhìn thấy bọn trẻ đáng yêu như thế thì có thể quên đi đau thương.
Dù sao thì người chết không thể sống lại, bọn trẻ không thể không lo được, đây đều là cốt nhục của cậu ấy.
“Con… con không sợ ba, dù sao thì con cũng không sai.” Bảo Nam tưởng mình sẽ bị xách lên, hai tay nhỏ bé ôm lấy đầu, ánh mắt căng thẳng chờ đợi.
Kết quả đợi lâu mà không có ai xách cậu bé lên, cũng không bị đánh.
Mở hai mắt ra cậu bé nhận ra ba lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không động đậy.
“A?” Bảo Nam chớp đôi mắt to đầy nghi ngờ.
Không hiểu tại sao mình làm ầm lên như thế mà ba không đánh cậu nhỉ.
“Mau ra ngoài đi, sắp đến giờ ăn cơm rồi.”
Bào Điển tiến vào, giống như đuổi sáu đứa trẻ ra ngoài, ông ngoảnh đầu lại hỏi: “Ngài Hải Minh, bữa tối bưng vào đây hay sao ạ”
Tư Hải Minh không lên tiếng, giống như không nghe thấy lời ông ta nói vậy.
Bào Điển hơi gật đầu rồi dẫn sáu đứa trẻ ra ngoài.
Giờ cơm tối, Bào Điển bê cơm vào, ông ta đặt lên bàn trà gần nhất.
“Ngài Hải Minh, bữa tối đây ạ, ít nhiều thì cậu cũng ăn một ít đi” Bào Điển nói.
Tư Hải Minh nhìn ra bên ngoài cửa sổ sát đất, vẻ mặt không đổi, chỉ có đôi mắt trống rỗng, dường như mọi vật trên thế gian này đều không màu.
Anh giọng nói khàn tới nỗi không thể tưởng tượng nổi vang lên: “Mọi người đều nói cô ấy chết rồi, ông nói xem… cô ấy chết chưa?”
Lúc trước ngài Hải Minh hỏi những câu hỏi kỳ lạ như thế này, trăm phần trăm là hành động uy hiếp và đe dọa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.