Chương trước
Chương sau
Lúc trước vì Đào Anh Thy, suýt chút nữa lôi cả công ty vào.
Nhưng không ngờ Tư Hải Minh lại ép Đào Anh Thy đến tình trạng tự sát!
Lần trước trong phòng làm việc, Tư Hải Minh nói mình vẫn qua lại với Đào Anh Thy, sao lại…
không lâu sai đã xảy ra chuyện như vậy!
Tư Lệnh Sơn vào bệnh viện, ông ta mang theo lửa giận chuẩn bị mắng chửi Tư Hải Minh!
Nhưng khi đẩy cửa phòng bệnh ra, lúc nhìn thấy cảnh tượng bên trong thì quên mất ý định ban đầu khi đến đây.
Thi thể khô cháy đen nằm trên giường, cửa vừa mở ra, một mùi hôi thối đã xông vào mũi.
Mà người bên mép giường lại nhìn chăm chằm thi thể, không hề nhúc nhích, quần áo không chỉnh tề, tóc cũng không cẩn thận tỉ mỉ như trước kia, rũ xuống theo trán, khiến cả khuôn mặt ngập tràn vẻ mệt mỏi.
Có người đi vào nhưng anh cũng không hề hay biết, giống như có thể nhìn thi thể trên giường đến khi sống lại!
“Con muốn như vậy tới khi nào?” Tư Lệnh Sơn hỏi: “Sớm biết thế thì lúc trước cần gì như thế?”
Tư Hải Minh không nói gì, ánh mắt như đầm lầy không hề gợn sóng.
“Chuyện cũng đã xảy ra rồi, con nên chấp nhận đi. Mặc kệ công ty, cũng mặc kệ con cái?
Con muốn con mình lớn lên trong cô độc sao?”
Tư Lệnh Sơn khổ sở khích lệ: “Người chết không thể sống lại, nên hạ táng cho nó sớm đi! Sau này chăm sóc con cái thật tốt, đừng để Đào Anh Thy lo lắng.”
Tư Hải Minh vẫn không có phản ứng.
Tư Lệnh Sơn thấy anh thờ ơ, thật sự tức giận, tiến lên nhẹ nhàng dùng chăn phủ lên mặt thi thể.
Nói là mặt, không bằng nói đầu lâu khô màu đen!
Tư Hải Minh lập tức kích động xốc chăn lên, không khống chế được cảm xúc: “Ông muốn cô ấy buồn chết sao?”
“Nó đã chết rồi!”
“Cô ấy không chết! Tôi sẽ cứu cô ấy, không cần ông quan tâm đến nơi này!” Giọng nói trâm thấp khàn khàn của Tư Hải Minh vang lên, chứa tính công kích nhìn Tư Lệnh Sơn.
Tư Lệnh Sơn thở dài thật sâu: “Hải Minh, ba biết con không thể chấp nhận, ba cũng rất đau lòng. Nhưng ba tin, Đào Anh Thy không hy vọng con không quan tâm đến con cái! Bọn nó khóc †ìm mẹ tìm ba trong trường, nếu như Đào Anh Thy dưới suối vàng biết được, có thể sẽ trách con không?”
Hơi thở Tư Hải Minh nặng nề, hai mắt phiến hồng nhìn chằm chằm thi thể.
“Hạ táng Đào Anh Thy đi, sau đó chăm sóc con cái thật tốt, nếu không con lại mắc thêm lỗi nữa đấy!” Tư Lệnh Sơn nói.
“Không liên quan… đến ông!” Tư Hải Minh cắn răng.
“Dù thế nào con cũng là con của ba, sáu đứa bé trong nhà là cháu ruột của ba! Chỉ cần các con sống tốt, vậy ba có thể không xuất hiện!”
Tư Lệnh Sơn kích động nói xong, lập tức thở dài một hơi, †âm trạng nặng nề: “Thật ra ba có thể hiểu được tâm tình của con. Lúc trước mẹ của con tự sát, ba vẫn luôn không thể chấp nhận được.
Con chỉ biết cuối cùng ba cưới Liêu Ninh, nhưng lại không biết mỗi ngày ba trôi qua thế nào. Vì tránh người phụ nữ kia, một năm 365 ngày ba đều ở công ty, dường như làm như vậy thì áy náy sẽ bớt đi một chút.
Chuyện con nên làm nhất bây giờ không phải trông coi Đào Anh Thy không có khả năng sống lại, mà chăm sóc bọn nhỏ thật tốt.
Bọn nhóc bây giờ còn nhỏ, không hiểu nhiều, chẳng lẽ con muốn sau khi bọn nó hiểu chuyện, biết con ép chết mẹ của chúng thì sẽ hận con giống như con hận ba sao?”
“Đi ra ngoài… Đi ra ngoài.” Tư Hải Minh không khống chế được cảm xúc, mở to hai mắt đỏ ngầu gào thét.
“Tự con suy nghĩ thật kỹ đi! Đừng để sáu nhóc con hận con…’ Tư Lệnh Sơn nói xong, quay người rời đi…
Sau khi đi ra khỏi phòng thì đứng đó một lúc lâu.
Rốt cuộc vẫn không yên lòng về Tư Hải Minh, ông ta không hy vọng Tư Hải Minh sẽ không đi theo con đường của ông ta…
Càng đau lòng cho mấy nhóc con hơn…
Mà Đào Anh Thy là người vô tội…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.