Chương trước
Chương sau
“Ngày mai.”
“Được.” Tư Hải Minh không nghĩ ngợi bèn đáp.
Đào Anh Thy không nói gì cả, cô xoay người rời đi. Tư Hải Minh muốn đuổi theo nhưng hai chân nặng như chì, không cử động nổi.
Trái tim đập loạn nhịp, tay chân lạnh toát, cơ thể run bần bật.
Con ngươi đen âm u đáng sợ nhìn ra phía cửa: “Ai để cho cô ấy vào?”
Vệ sĩ đi tới, đứng cúi đầu trước mặt anh.
“Ai cho các người để cô ấy vào.” Tư Hải Minh mất khống chế gầm lên, đôi mắt đỏ quạnh đáng sợ.
Sau đó cơ thể anh run bần bật rồi ngã xuống.
“Ngài Hải Minh.”
Đào Anh Thy ngồi xe đi về khu chung cư.
Cô dựa vào cửa xe ô tô, nhìn đèn neon lùi ra sau bên ngoài cửa sổ, ánh mắt trống rỗng.
Cô ngây ra, trong mắt tràn đầy hơi nước. Cô nghi ngờ lục phủ ngũ tạng của mình đang bị axit ăn mòn, tại sao cô lại đau đớn đến thế chứ, đau đến không thể chịu nổi.
Tư Hải Minh, tôi sắp đi rồi, tại sao anh còn để tôi nhìn thấy cái cảnh ghê tởm như thế.
Cô không nên đi tìm Tư Hải Minh, không đi tìm anh thì cô sẽ không nhìn thấy cảnh đấy…
Cô từng nhìn thấy Tư Viễn Hằng hôn người phụ nữ khác khiến cô đau lòng, bây giờ cô lại nhìn thấy Tư Hải Minh hôn người phụ nữ khác, giống như bùa chú vậy, đúng là nực cười..
Đào Anh Thy nhắm đôi mắt càng lúc càng mơ hồ, cô nuốt hết nước mắt đau khổ vào lòng.
Không sao cả, không sao cả, dù sao thì mày cũng sắp rời khỏi anh rồi, sắp kết thúc hoàn toàn rồi. “Là ngộ độc cồn.” Hạ Khiết Mai nói.
Tư Hải Minh được đưa vào bệnh viện, giờ phút này anh đang nằm trên giường bệnh hôn mê bất tỉnh.
Chương Vĩ cau mày, lúc anh nhận được điện thoại thì bị dọa sợ, sức khoẻ của ngài Hải Minh vẫn luôn khoẻ mạnh sao lại ngất được chứ.
Vệ sĩ nói cho anh ta biết mọi chuyện.
Anh ta để Đào Anh Thy tới đó là muốn tâm trạng ngài Hải Minh tốt hơn một chút, sao lại thế này..
“Chắc chắn là không phải bị hạ độc chứ?” Chương Vĩ cảnh giác.
“Không phải bị hạ độc, anh ấy đã uống bao nhiêu rượu.” Hà Khiết hỏi.
“Gần đây có lẽ uống khá nhiều đấy, cụ thể thế nào thì tôi cũng không rõ…” Chương Vĩ nói, anh ta bận tới bận lui ở công ty, cả ngày chỉ ngủ được ba tiếng.
Lời này trong lòng hai người đều hiểu, Tư Hải Minh không phải người nghiện rượu, anh không có ham muốn gì với bất kỳ thứ gì, anh chưa từng cố chấp như thế, lý trí đến đáng sợ.
Vậy thì chỉ có Đào Anh Thy. “Một người ngay cả thuốc tê cũng không có hiệu quả mà lại ngộ độc cồn, quả thật là kỳ lạ.” Không biết Hạ Khiết Mai đang cảm khái hay là bội phục nữa.
“Bao lâu thì tỉnh lại?”
“Ngày mai.”
Chín giờ, Tư Hải Minh dần dần tỉnh lại, anh mỏ mắt ra, ánh mắt nghiêm nghị dần hiện ra.
“Ngài Hải Minh, anh tỉnh rồi? Anh có thấy chỗ nào không thoải mái không?” Chương Vĩ trông coi một đêm từ sofa đứng dậy, anh ta đến bên giường hỏi.
Tư Hải Minh ngồi dậy, bóp trán. “Ngài Hải Minh, anh bị ngộ độc cồn, viện trưởng Mai nói anh tỉnh lại thì sẽ không có gì đáng ngại nữa.” Chương Vĩ nói.
Tư Hải Minh nhíu mày, dường như anh nhớ ra cái gì đó, vẻ mặt đột nhiên thay đổi: “Cô ấy đâu?”
“Đào Anh Thy đã về quê rồi, giờ này chắc là đến nơi rồi.” Chương Vĩ nói: “Ngài Hải Minh không cần lo lắng, vệ sĩ và người làm đều đi qua đó, muộn thì hai ngày nữa quay về.”
Quay về… Tư Hải Minh quay người tìm bên cạnh.
Chương Vĩ nhanh chóng đưa điện thoại cho anh.
Tư Hải Minh lật tìm số để gọi, chỉ là khi ngón tay anh sắp ấn vào dãy số kia thì cứng lại, rõ ràng là hoảng sợ và lùi bước.
Chuyện xảy ra ngày hôm qua vẫn còn rõ ràng, cô bắt máy rồi thì anh nên nói cái gì đây.
Sau khi trở về tìm thấy camera giám sát trong phòng, anh nhìn thấy Đào Anh Thy sau khi trở về thì vào thẳng phòng, cho đến sáu giờ sáng mới rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.