Chương trước
Chương sau
Chai rượu kia đã bị Tư Hải Minh uống đi không ít, nhưng cảm giác nặng nề ở trong lòng anh vẫn không vơi bớt được chút nào.
Chương Vĩ nói với người bên cạnh mình: “Chúng ta ra ngoài đi.”
“Được ạ!” Vũ Cơ đương nhiên vui vẻ đồng ý.
Từ khi cô ta bước vào đây thì đã cảm thấy bầu không khí ở phòng VIP này khiến người ta không thở nổi rồi, cô ta càng không dám nhìn anh thêm một cái.
Sau khi họ ra ngoài, Tư Hải Minh uống cạn rượu còn lại trong ly rồi buông tay xuống.
Phương Như nhanh chóng tới gần, ngồi xuống phía trước.
Đôi mắt chim ưng của Tư Hải Minh nhìn cô ta. Khoảng cách gần trong gang tấc khiến cho Phương Như vừa lo lắng vừa mặt đỏ tim đập.
Không muốn tỏ ra mình yếu đuối, anh mạnh mẽ đè ép xuống: “Cô nghĩ trên thế giới này có thứ gọi là tình yêu không?” Tư Hải Minh lên tiếng nói.
Phương Như thấy kinh ngạc trong lòng, cô ta không ngờ tới ngài Hải Minh sẽ hỏi mình vấn đề này.
Phương Như có chút ngượng ngùng nói: “Tôi chưa từng có bạn trai, một người cũng không có, thế nên chưa từng tiếp xúc, cũng không biết trả lời ngài Hải Minh thế nào nữa… nhưng mà tôi nghĩ là chắc là không có đâu.”
“Cô chưa từng thử sao lại kết luận có hoặc không?” Đôi mắt Tư Hải Minh đen láy sắc bén.
“Không biết nữa, chỉ là tôi tin rằng như thế, với cả bạn bè bên cạnh tôi đều vì yêu nên mới ở bên nhau, nhưng đến cuối cùng thì vẫn chia tay, còn trở mặt với nhau. Nếu như là yêu thì sao lại chia tay được chứ?” Phương Như rất có chính kiến.
Tư Hải Minh đứng thẳng dậy, anh cầm lấy cốc trên bàn trà ném tới.
Âm một tiếng, cốc trên bàn trà rơi xuống, chuyển động hai vòng rồi lăn trên mặt đất.
Phương Như không dám hít thở.
Cô ta không biết mình đã nói sai điều gì..
Tư Hải Minh sững sờ vài giây rồi đứng dậy rời đi. Phương Như nghe thấy tiếng đóng cửa phòng VIP, lúc này cô ta mới từ từ đứng dậy.
Cô ta ngẫm nghĩ, tại sao ngài Hải Minh lại tìm cô hỏi về vấn đề này chứ.
Không chỉ tìm cô ta mà còn hỏi vấn đề liên quan đến tình cảm nữa chứ. Ý anh là gì đây?
Hóa ra ở trước mặt Ngài Hải Minh cô ta khác với những người khác…Nếu không tại sao anh không đi tìm người khác mà tìm cô? Chắc chắn là như thế!
Tư Hải Minh đi xe quay về lại khu chung cư, vệ sĩ mở cửa một lúc lâu nhưng anh vẫn ngồi im không động đậy, trái tim của anh đã bay đến chỗ Đào Anh Thy từ lâu rồi, anh đang nghĩ tới tư thế khi ngủ của cô…
Dù cho anh có làm thế nào thì cô cũng không thuận theo, lúc nào cũng muốn rời khỏi anh.
Thế nhưng anh sẽ không buông tha cho cô đâu. Chỉ là anh đang nghĩ mình nên làm như thế nào thì cô sẽ nghe lời… “Quay về biệt thự Minh Uyển.” Tư Hải Minh nhắm mắt lại, mệt mỏi dựa vào lưng ghế, chôn vùi mình vào trong bóng tối.
Vệ sĩ đóng cửa xe lại.
Xe khởi động rời khỏi khu chung cư.
Buổi sáng Đào Anh Thy thức dậy, cô quay đầu, sau lưng cô không có bóng dáng của Tư Hải Minh, lúc này cô mới thả lỏng người.
Chắc Tư Hải Minh không tới đây.
Sau khi thức dậy Đào Anh Thy vẫn luôn nằm trên giường, dù cho người giúp việc có gõ cửa thì cô cũng không động đậy.
Tiếng người giúp việc, tiếng gõ cửa như đang khuấy động cảm xúc của cô vậy.
Nhưng cô có thể làm gì chứ? Cô không thể phản kháng.
Lúc đi rửa mặt Đào Anh Thy đứng ở phòng khách nhìn ra ban công, cô chần chờ mấy giây mới quay người đi về phía đó.
Cô đứng bên lan can sát cửa sổ.
Khi đó dì Hà đã nhảy từ đây xuống, nếu như cô cũng nhảy xuống có phải cô sẽ được giải thoát không?
Đào Anh Thy cúi xuống cô nhìn thấy vệ sĩ đang đi đi lại lại.
Vậy thì trước khi cô nhảy xuống sẽ bị người làm cản lại hay là sau khi nhảy xuống biến vệ sĩ thành đệm thịt cho cô. “Cô Đào…” tiếng người làm phía sau vang lên: “Ăn cơm thôi ạ.”
Đào Anh Thy ngẫm nghĩ, đúng là bám mãi không buông, họ đang sợ cô nghĩ không thông sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.