Chương trước
Chương sau
Nếu không, điều đó thật là đáng sợ, cô không thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó…
Chiếc xe vẫn đang tăng tốc trên đường, cô rất lo lắng, sợ hãi, bất lực, lại mở miệng: “Tư Hải Minh, chúng ta quay về đi…”
Nhưng mà Tư Hải Minh giống như không hề nghe thấy, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Khí lạnh tỏa ra không hê giảm bớt.
Trong không gian nhỏ hẹp tĩnh lặng của chiếc xe chỉ còn tiếng nức nở yếu ớt của Đào Anh Thy, Tư Hải Minh vẫn thờ ơ. Nhưng mà cánh tay đặt cạnh cửa xe của anh vì cố gắng kiêm chế mà run rẩy, gân xanh cũng sắp nổi lên!
Xe dừng lại, không chờ vệ sĩ mở cửa, trực tiếp đẩy cửa bước xuống xe, khí thế sắc bén mãnh liệt khiến người ta e sợ.
Đào Anh Thy sợ tới mức vội vã xuống theo.
Vừa ra khỏi xe, đã nghe thấy mệnh lệnh hung tàn của Tư Hải Minh: “Đào cho tôi!”
Đào Anh Thy nhìn vệ sĩ câm công cụ đi đến nấm mồ của Tư Viễn Hằng, đó không phải là đang dọa cô, mà là làm thật!
“Đừng… đừng mà!” Đào Anh Thy kêu khóc níu kéo Tư Hải Minh: “Tại sao anh phải làm như vậy?
Tôi sai rồi! Tôi thật sự sai rôi! Anh đừng làm như vậy nữa! Tôi xin anh!”
“Lúc em khắc lên bia mộ của của cậu ta, liệu em có nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay không?” Ánh mắt âm trầm của Tư Hải Minh dõi nhìn cô.
“Tôi… rất xin lỗi, là do tôi không tốt…” Cô khóc không nên lời, bất lực đáng thương kéo tay anh.
Lúc ấy cô nghĩ sẽ không ai biết đến, càng không ngờ rằng Tần Diễm My sẽ vì vậy mà tìm đến gặp cô…
Giây phút đầu óc cô sắp sụp đổ, Tư Hải Minh lại lạnh lùng rút tay về, xoay người đi đến chỗ bia mộ.
“Tư Hải Minh…” Đào Anh Thy muốn đuổi theo anh, nhưng lại bị vệ sĩ ngăn cản: “Tránh ra, đừng cản tôi! Tư Hải Minh!”
Tư Hải Minh nhận lấy cái búa vệ sĩ đưa đến, vung lên, mạnh mẽ đập xuống tấm bia, rầm một tiếng, tấm bia sập xuống, vỡ thành từng tảng rơi xuống mặt đất!
Tư Viễn Hằng… sắc mặt Đào Anh Thy trắng bệch, đôi môi run bần bật, nước mắt tuyệt vọng rơi xuống, cô không thể tin được những gì mình đang chứng kiến.
Tấm bia bị đập đổ, vệ sĩ đang đào mộ.
Đây không phải là sự thật, không phải…
“Các người đang làm cái gì!” Tần Diễm My chạy đến nơi giống như phát điên xông tới, nhưng còn chưa đến gần Tư Hải Minh đã bị vệ sĩ chặn lại: “Dừng tay! Các người bị điên rồi sao? Đây là mộ của Tư Viễn Hằng, các người không thể làm thế.”
Nhưng mà không có người nghe cô ta nói.
Vệ sĩ tiếp tục đào, cả khối bia đều bị đào lên!
Tần Diễm My sốt ruột, duỗi tay lôi Đào Anh Thy: “Cô còn đứng ngây ra đó làm gì nữa? Mau bảo bọn họ dừng tay!”
Bây giờ Đào Anh Thy không quan tâm đến †âm trạng lo lắng của Tần Diễm My, cũng không đi chất vấn tâm lý trả thù của cô ta, chỉ tuyệt vọng nhìn vào nấm mồ của Tư Viễn Hằng bị hủy hoại, trái tim đau nhói như sắp không thở được.
Tư Hải Minh… anh ta thật sự đào mộ của Tư Viễn Hằng, anh ta thật sự dám làm như vậy…
“Đào Anh Thy, không phải cô rất quan tâm Tư Viễn Hằng sao? Mau bảo bọn họ dừng tay! Nếu không thì sẽ không kịp nữa…” Tân Diễm My dùng sức kéo tay Đào Anh Thy.
Giây tiếp theo cơ thể Đào Anh Thy bỗng mềm nhũn, ngất xỉu đi, khuôn mặt trắng bệch.
“Cô…” Tân Diễm My bị dọa sợ.
Tỉnh táo lại, đã thấy Tư Hải Minh đứng trước mặt, đang nhìn chằm chằm Đào Anh Thy té xỉu trên mặt đất.
Ngồi xổm xuống, ôm lấy cơ thể mềm mại đó vào trong lồng ngực, khẽ nói: “Có như vậy thì em mới nhớ kỹ được!”
Sau đó cũng không thèm liếc nhìn Tần Diễm My đứng bên cạnh, bế bổng Đào Anh Thy rời đi.
Lúc Đào Anh Thy tỉnh lại đã nằm trong bệnh viện.
Cô bị giật mình tỉnh dậy!
Hoảng loạn ngồi dậy, nhìn xung quanh phòng.
Tại sao cô lại ở đây? Tư Hải Minh… Tư Hải Minh còn đang đào mộ của Tư Viễn Hằng sao?
Không được! Cô phải đi ngăn bọn họ lại!
Không thể để cho anh ta làm như vậy!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.