Chương trước
Chương sau
Ánh mắt Tư Hải Minh hơi trầm xuống, thâm thúy nhìn chằm chằm cái cổ trắng nõn của cô, cuối cùng chỉ là ôm lấy cô, nói: “Cơ thế rất nóng”
Đào Anh Thy sợ tới mức tim đập loạn xạ, vội vàng giãy dụa, rồi lại nghe thấy Tư Hải Minh nói: “Là cơ thể của tôi, em có cảm nhận được không?”
Đào Anh Thy cắn chặt răng, không trả lời câu hỏi của anh.
Làm sao cô có thể trả lời được? Rõ ràng lúc này đầu óc của Tư Hải Minh đang không bình thường!
Mà tại sao mình phải chột dạ cơ chứ?
“Đừng nhúc nhích lung tung là được rồi.”
Cánh môi của Tư Hải Minh hôn lên mái tóc cô: “Ngủ đi”
Đào Anh Thy thực sự không dám ngọ nguậy, ngủ là cách duy nhất để bảo đảm…
Cô lo sợ Tư Hải Minh như cung tên đã lên dây không để ý đến mọi thứ xung quanh mà chiếm lấy cô…
Sáng sớm, khi bọn nhỏ còn đang mơ màng trong giấc ngủ đã được nữ giúp việc ôm ra ngoài.
Trong lúc ôm ra, một bé con nằm trong lòng còn há cái miệng nhỏ nhắn ngáp một cái.
Mềm mại đáng yêu, mỗi ngày nữ giúp việc đều bị đáng yêu đến sáu lần.
Rón rén bước ra ngoài, Tư Hải Minh và Đào Anh Thy còn đang ngủ trên giường.
Đảo Anh Thy nằm trọn trong lòng Tư Hải Minh, tư thế ngủ giống như bị giam lại.
Rửa mặt xong, bọn nhỏ đã tỉnh ngủ, việc đầu tiên là chạy huỳnh huych về phòng ba và mẹ.
Từng bé con lần lượt chui vào lại phát hiện ra ba và mẹ không thấy đâu.
Lại như đàn chim cánh cụt lật đật chạy đến mấy phòng khác!
Chạy được nửa đường thì bị Bào Điển ngăn lại: “Đi đâu đó? Phải đi học”
“Con muốn tìm mẹ!” Bảo Nam sờ cái bụng nhỏ tròn tròn của mình, hung dữ nói: “Ông Bào đừng ngăn con!”
“Không được chặn đường!” Cây kiếm trên tay Bảo Long chỉ về phía trước.
“Không được… Bảo My nhát gan nhưng không lùi lại.
“Không thể đi tìm mẹ ạ?” Bảo Vỹ hỏi.
“Con không muốn đi học! con muốn chơi với ba và mẹ cơi” Bảo Hân nhéo bím tóc.
“Chơi!” Bảo An gật đầu cái rụp, cái mặt tròn vo còn rất nghiêm túc.
“Ba với mẹ còn đang ngủ, đợi các con đi học về xong rồi chơi tiếp có được không nào?” Bào Điển ôn tồn khuyên nhủ.
“Không muốn! Lúc về mẹ không ở rồi!” Bảo Vỹ ấm ức giương đôi mắt to tròn.
“Không cho mẹ đi!” Bảo Long nói.
Bảo Nam đi tới trước mặt Bào Điển, hung dữ nói: “Chúng ta cùng nhau đi phá trường học, thì không cần đi học nữa rồi!”
“..” Bào Điển toát mồ hôi hột, sao tôi phải đi phá trường với nhóc được, còn có vô vàn trường học khác nữa, nhóc cho nổ hết được sao?
Hơn nữa cậu Hải Minh cũng sẽ không đồng ý!
Bảo Hân hỏi: “Vậy bọn con đi hôn mẹ một cái thôi, hôn xong rồi con đi học!”
Bào Điển khó xử, ông ta tất nhiên sẽ không cho đám trẻ đi thơm, thơm một cái không phải sẽ gọi dậy luôn sao?
Ông ta không chịu nổi tính khí khủng khiếp của cậu Hải Minh khi rời giường!
Bảo An đứng bên cạnh nghe thấy có thể thơm mẹ, đôi mắt to tròn lập tức lóe sáng, chần chờ hai giây liền nhanh chân chạy về phía gian phòng!
Bào Điển sửng sốt, bước đến ôm lấy Bảo An.
Khuôn mặt Bảo An ỉu xìu như đưa đám.
Mới vừa ôm lấy Bảo An, những cô cậu nhóc khác liền chạy tứ tán về phía cửa phòng.
“Mau ôm bọn nhỏ lại” Bào Điển dặn dò các cô giúp việc.
Một hai cô giúp việc không thể đối phó được.
Cho nên mỗi nhóc đều có một cô giúp việc.
“Buông tôi ra! Cô buông tôi ra!” Bảo Nam quơ chân tay ngắn ngủn.
Nữ giúp việc dỗ dành cậu bé, nhưng vẫn không thả cậu ra.
Rất nhanh đã ôm xuống dưới tầng.
Đào Anh Thy dậy sớm hơn Tư Hải Minh.
Không nhìn thấy bọn nhỏ trên giường đâu, nhấc cánh tay anh đặt trên lưng ra, ngồi dậy tìm bọn trẻ, nghĩ rằng mấy đứa nhỏ đều bị té xuống sàn nhà.
Không thấy được một nhóc con nào, mới nhận ra là bị ôm ra ngoài rồi.
Cô không hề nhận ra…
Không muốn tiếp tục năm trên giường, nếu không ngủ mê man thì chỉ còn lại nguy hiểm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.