Chương trước
Chương sau
Liệu cô có thể được chăm sóc bọn chúng như vậy mãi không?
Trong lòng cô mờ mịt không thể xác định được.
“Mẹ, mẹ, con kể cho mẹ chuyện này” Bảo Vỹ nhanh trí nói.
“Ừ được, mẹ nghe đây!” Đào Anh Thy lấy lại tinh thần.
“Một ngày nọ, vào buổi tối, cái mông lớn đi tìm cái mông nhỏ. Cái mông nhỏ rất nghịch ngợm, bò tới bò lui, lập tức… không tìm được. Cái mông nhỏ không nhìn thấy mẹ nên rất buồn, khóc hu hu hu. Khóc xong… mẹ bỗng xuất hiện” Bảo Vỹ cố gắng kể chuyện.
Đào Anh Thy nghe mà đầu óc mơ hồ, cái gì mà cái mông to với cái mông nhỏ chứ?
Người giúp việc đứng bên cạnh chỉnh lại: “Là con thăn lằn to với con thắn lằn nhỏ ạ”
Đào Anh Thy không cười nổi, thậm chí vành mắt cũng ửng đỏ lên. Bây giờ ngay cả giọng của sáu bé con mà cô cũng không nghe rõ nữa sao?
Trước đây cô có thể chăm sóc bọn trẻ mọi lúc mọi nơi, chỉ cân nhìn một ánh mắt hay một cử chỉ của chúng là cô đều có thể hiểu.
“Mẹ, con nói khó nghe quá sao?” Bảo Vỹ hỏi.
Sáu bé con thấy mẹ không cười thì không biết nguyên nhân là tại sao.
Một bàn tay nhỏ xíu thả một vật gì đó vào lòng bàn tay của Đào Anh Thy, sau đó buông ra, trong đó là một viên socola tròn trịa.
Bảo Long nói: “Mẹ, đây là con giấu đi đấy, để dành cho mẹ. Mẹ ăn xong sẽ vui vẻ.”
Đào Anh Thy miễn cưỡng nhìn viên sôcôla, sáu bé con cũng nhìn ra được tâm trạng của mình không tốt sao.
Bảo Long và Bảo My thích ăn nhất là socola, buổi tối chắc chắn sẽ không cho bọn chúng ăn.
Đương nhiên Bảo Long nói giấu cho mẹ là sự thật.
Nếu không phải là lấy cho mẹ ăn thì thằng bé sẽ không lôi ra.
“Cám ơn Bảo Long, không phải là mẹ không vui, chuyện của Bảo Vỹ rất thú vị, mẹ rất thích.”
Đứa trẻ càng hiểu chuyện, nỗi ưu tư trong lòng Đào Anh Thy càng thêm khó chịu.
Cô làm mẹ như vậy thật sự quá thất bại.
Đang lúc cô miễn cưỡng cười trừ thì Tư Hải Minh tiến vào.
“Ba” Bảo Hân sung sướng reo lên đầu tiên, cô bé túm lấy đôi chân dài của anh không chịu buông.
Tư Hải Minh nhìn về phía Đào Anh Thy, hốc mắt ửng đỏ của cô đã lọt vào tròng mắt đen sâu sắc mà tường tận của anh.
“Ba, ba đến tìm mẹ à?” Bảo Hân ngước cái đầu nhỏ lên hỏi.
Tư Hải Minh mở miệng: “Vẫn chưa ngủ à?”
Bảo Nam cãi lại: “Con không buồn ngủ.”
Thằng bé vừa nói vừa leo lên vai Đào Anh Thy.
Tư Hải Minh kịp thời đi tới, nhấc thằng bé lên rồi nghiêm giọng hỏi: “Không phải đã nói là không được phép trèo lên rồi sao?”
Bảo Hân đang ôm lấy bắp đùi anh, còn trên tay anh đang xách đứa trẻ không nghe lời.
“Không nghe lời là ba sẽ để cho một mình con ngủ bên ngoài đấy!” Tư Hải Minh dạy dỗ thằng bé.
“Đừng mà, đừng mài Ba đại ma vương! Ba, không muốn đâu ba” Bảo Nam huơ huơ đôi tay đôi chân ngắn trên không. Những lời này của thằng bé hẳn là từ khi Tư Thái Lâm bị đưa đi.
“Ừ” Tư Hải Minh tỏ thái độ không quan tâm, anh trầm mặc nhìn về phía Đào Anh Thy: “Đi tắm đi, tôi đợi ở đây.”
“Đi tắm” chính là một mệnh lệnh.
“Tôi đợi ở đây” thì giống như một lời trần thuật.
Đào Anh Thy đứng lên, đi ra khỏi phòng.
Cô về phòng trước đây của mình. Tắm xong, cô mặc quần áo ngủ bước ra, không nhìn thấy bóng dáng Tư Hải Minh đâu.
Như thế tức là, anh nói đúng.
Đào Anh Thy quay về phòng sáu bé con, phát hiện bọn trẻ tắm xong đã lên giường, trên đó còn có Tư Hải Minh đang dựa vào đầu giường.
Sáu bé con hoàn toàn không buồn ngủ, đang nhốn nháo trên giường.
Bọn trẻ hết nhảy tới nhảy lui bên này lại lăn qua lộn lại bên kia, chỉ có một mình Bảo An đang đọc sách.
Bảo An nghiêng đầu nhìn mẹ bước vào, hai mắt mở to nhìn mẹ đang đứng bất động.
Tư Hải Minh cầm chiếc khăn lông bên cạnh trùm lên đầu Bảo An.
“Á” Tầm mắt bị che lại, Bảo An không nhúc nhích, giống như bị cố định lại vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.