Chương trước
Chương sau
Trở lại Minh Uyển cũng vậy!
Một ngày đều mở ra nhiều lần, lần nào cũng sửng sốt không thấy Đào Anh Thy ra khỏi phòng.
Khóe môi hơi nhếch lên, muốn đối đầu với anh à?
Đào Anh Thy chỉ không muốn sống dưới mắt Tư Hải Minh, cho nên không ra.
Nhưng cô cũng không thể cứ mãi ở trong phòng được, lại không muốn ở phòng khách, cho nên dứt khoát đổi một bộ quần áo đi ra ngoài.
Không biết muốn đi đâu, chỉ bâng quơ đi trên đường.
Sau đó rẽ vào một cửa hàng ven đường, vừa đi vào bên trong, màn hình lớn đang chiếu phim, bên dưới bày một hàng lại một hàng ghế ngôi, người không nhiều lắm.
Bộ phim khiến cô ngừng bước chân.
Bên trong đang chiếu cảnh đôi tình nhân đi trong tuyết, đẹp khiến người ta lóa mắt, lúc chàng trai hôn nhẹ lên môi cô gái, nụ cười ấm ám kia làm cho trái tim Đào Anh Thy lập tức đau nhói, hốc mắt nóng lên, nước mắt cũng chảy ra.
Một người chết rồi, liền đại biểu cho việc anh đã biến mất khỏi thế giới này, ngoại trừ một chút ký ức thì không còn gì nữa.
Đến bây giờ, Đào Anh Thy cũng không dám tin, Tư Viễn Hằng không còn ở đây nữa…
Tư Viễn Hằng, nếu có kiếp sau thì đừng gặp phải em…
“Bộ phim này cô cũng xem qua rồi à?”
Giọng nói của cô gái bên cạnh khiến Đào Anh Thy hoàn hồn, nén lại nước mắt, quay sang, nhìn thấy Phương Như đang cười, sửng sốt một chút.
“Tình yêu rất đẹp, đáng tiếc cuối cùng lại chẳng được ở bên nhau. Cô gái nói lời chia tay, ngại nhà chàng trai không có tiền, không thể cho cô ấy cuộc sống mà cô ấy mong muốn. Chàng trai đau xót, phẫn nộ, thề sau này sẽ kiếm thật nhiều tiền, mang theo thành công đi hung hăng chế giễu cô gái ham vật chất đó. Mấy năm sau, anh ta thành công thật, trở về tìm cô gái lại chỉ tìm thấy một ngôi mộ lạnh lẽo. Khi đó chàng trai mới biết được, cô gái không phải thật sự muốn chia tay mà là mắc phải bệnh nan y, vì không muốn liên lụy đến chàng trai nên mới nói dối. Lúc đó tôi khóc rất nhiều, không rõ vì sao yêu nhau lại chẳng đến được với nhau…” Phương Như nói.
Đào Anh Thy nhìn lên màn hình lớn, chàng trai và cô gái vẫn đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt… Lúc ấy cô và Tư Viên Hằng ở bên nhau, sau khi kết thúc, Tư Viễn Hằng nói, em sẽ sống lâu trăm tuổi, còn anh sẽ là kẻ có tiền.
Tư Viên Hằng vì bảo vệ cô nên mới nói dối muốn chia tay, cuối cùng… lại vì cô mà mất mạng.
“Chúng ta xem lại một lần nữa nhé?” Phương Như kéo tay Đào Anh Thy ngồi xuống, sau đó nói: “Cô đợi tôi một chút!”
Đào Anh Thy nhìn cô ấy chạy về nơi xa, trong †ay cầm tờ quảng cáo, cô ấy ở đây phát tờ rơi sao?
Đào Anh Thy thu lại ánh mắt, nhìn về phía màn hình lớn, bởi vì đã biết được kết cục cho nên nhìn cảnh ngọt ngào trước mắt càng thêm đau xót.
Không bao lâu, một cốc trà sữa được đưa tới, Đào Anh Thy sững sờ nhận lấy: “Cô…”
Phương Như cũng cầm một cốc trà sữa, ngồi xuống bên cạnh cô: “Xem phim như vậy mới thú vị”
Đào Anh Thy nhìn cốc trà sữa trong tay: “Cảm ơn: “Đừng khách sáo!”
“Có điều cô không làm việc à?” Đào Anh Thy nhìn đống tờ rơi trên tay cô ấy hỏi.
“Không sao, chỉ cần phát xong là được.”
Đào Anh Thy nhìn bộ dạng hoạt bát của cô ấy, hỏi: “Cô làm sai chuyện gì trong tập đoàn Vương Tân à?”
“Tôi nghĩ có lẽ là do tôi cởi giày.”
“Cởi giày?”
“Đứng nên đau chân mà, vừa hay ngài Tư Minh nhìn thấy được, nên…”
Đào Anh Thy nhớ tới lúc đó mình cũng cởi giày, nếu như bị Tư Hải Minh nhìn thấy, sớm bị đuổi việc thì có phải không có chuyện sau này không…
“Tôi thấy cô có vẻ không vui, chẳng lẽ được người đàn ông lợi hại nhất thủ đô này thích không hạnh phúc sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.