Chương trước
Chương sau
Đã qua hai tiếng, cô vẫn sửng sốt không nhúc nhích.
Cô nghĩ, bệnh của mình còn chưa khỏi ư? Vì sao lại bất lực thế này?
Là vì Liêu Ninh vẫn chưa gặp xui xẻo sao?
Nói ra việc Tư Thái Lâm là con của Tư Triều Vũ xong, dựa vào tính tình dễ xúc động của Tư Triều Vũ nhất định sẽ đi tìm Liêu Ninh! Thậm chí không ngừng quấy nhiễu bà tai Mà Liêu Ninh vốn muốn giấu diếm chuyện xấu do mình gây ra, làm loạn như thế, trong lòng nhất định sẽ cực kỳ hoảng sợ…
Biệt thự nhà họ Tư, trước bàn ăn tối, một nhà ba người đang ăn cơm.
Tư Thái Lâm đột nhiên nói: “Mẹ ơi, chú bảo con gọi chú là ba.”
Liêu Ninh cứng đờ cả người, hồn đều bị dọa cho bay mất!
Người ngoài không hiểu, nhưng bà ta thì biết!
Tư Triều Vũ đi tìm Tư Thái Lâm rồi?
Tư Lệnh Sơn tò mò hỏi: “Chuyện xảy ra lúc nào?”
“Lúc ở trường học!” Tư Thái Lâm nói.
Liêu Ninh thấy vẻ mặt của Tư Lệnh Sơn không vui, lộ vẻ nghi ngờ thì vội vàng chen vào, dịu dàng nói: “Việc này cũng không thế trách chú ấy. Tư Viễn Hằng vừa mới mất, trong lòng chú ấy khổ sở, sợ là tâm thân không được bình thường rồi!”
Tư Lệnh Sơn hiểu được.
Vết thương lòng khi mất đi con trai, sợ là còn nghiêm trọng hơn so với ông, dù sao người chết cũng không thể sống lại.
“Con mới không thèm gọi chú ấy là ba!” Tư Thái Lâm hung hăng nói.
Liêu Ninh cười: “Ngoan, đương nhiên không được, đó là chú của con!”
Hôm sau, Liêu Ninh chạy vào biệt thự của Tư Triều Vũ, người còn chưa rời giường, cho nên bà ta lập tức đi vào phòng.
Lúc tới, Tư Triều Vũ còn đang ngủ.
Liêu Ninh cầm cốc nước bên cạnh, giội vào mặt Tư Triều Vũ.
“Ôi trời ơi, chuyện gì xảy ra vậy…” Tư Triều Vũ bật dậy, khi thấy Liêu Ninh thì sửng sốt: “Sao bà lại tới đây?”
“Ai cho ông tới trường tìm Thái Lâm? Còn bắt nó gọi ông là ba nữa? Ông bệnh à?” Liêu Ninh mất khống chế hét lên.
Tư Triều Vũ hiểu ra mục đích bà tới đây, không phủ nhận: “Tôi không nói sai gì cải”
“Sao ông không biết nhẫn nhịn thế? Mới qua một ngày mà ông đã như vậy, còn trông cậy vào ông làm nên việc lớn gì chứ?”
“Tôi chỉ là nhớ con thôi mà nên đi thăm một chút…” Tư Triều Vũ bước xuống giường, muốn ôm Liêu Ninh.
Liêu Ninh lùi lại nói: “Ông làm gì đấy?”
“Chúng ta đã có con trai rồi, bà còn không cho tôi đụng vào người à?”
“Cho nên bây giờ ông đang uy hiếp tôi đúng không?” Liêu Ninh tái mặt nói.
“Đây sao gọi là uy hiếp? Chúng ta mới là vợ chồng đích thực! Anh cả tôi có gì tốt chứ? Một chút tình thú cũng không có! Dù sao chúng ta sớm muộn gì cũng ở chung một chỗ, còn cả Thái Lâm nữa, bà nói có đúng không?”
Liêu Ninh càng nhìn mặt ông ta càng thấy buồn nôn.
Bà ta liền quay người rời đi.
Lại bị Tư Triều Vũ cản lại, cũng đóng cửa phòng luôn.
“Ông làm gì đấy?”
“Bà tự dâng tới cửa, tôi không làm thì uổng quá rồi?” Tư Triều Vũ ôm chặt lấy Liêu Ninh.
“Ông…
“Nếu bà dám phản kháng, bây giờ tôi sẽ nói cho anh cả chuyện của chúng tai”
Liêu Ninh nào dám chống đối nữa? Cuối cùng chỉ đành cho Tư Triều Vũ thỏa mãn!
Sau khi ông ta vui vẻ xong, Liêu Ninh nhanh chóng rời khỏi biệt thự!
Bà ta sợ chỉ cần chần chừ một phút thôi, sẽ cầm dao làm thịt ông ta!
Trở về nhà, việc đầu tiên Liêu Ninh làm là tắm rửa, sợ sẽ để lại manh mối gì trên người.
Nhưng mà chờ mãi tới tối mà Tư Lệnh Sơn vẫn không vê.
Gọi điện thoại thì bảo là đang xã giao bên ngoài.
Liêu Ninh thật sự phiền muộn, liền đi ra ngoài, tới quán bar giải sầu.
Ngồi trước quán bar, một ly lại một ly uống cạn.
Có một anh chàng đẹp trai đến bắt chuyện: “Chị gái, một mình uống rượu à?”
Liêu Ninh nhìn người bắt chuyện với mình một chút, xem ra cho rằng bà ta là phú bà, tính đòi bao nuôi đây mà!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.