Chương trước
Chương sau
Buổi tối, Tư Hải Minh ngủ lại ở biệt thự Hải Cảnh, thậm chí là chung giường chung gối với Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy không có phản kháng.
Mà Tư Hải Minh cũng chỉ ôm cô ngủ, không có làm gì khác. Cho dù như vậy, Đào Anh Thy vẫn lo lắng bất an theo bản năng, cả cơ thể và linh hồn đều e ngại Tư Hải Minh.
Cũng may, không ai nhắc tới đề tài nhạy cảm và nguy hiểm…
Cơ thể Đào Anh Thy suy yếu, không chịu được bao lâu thì ngủ mất.
Ngược lại là Tư Hải Minh có chút khó chìm vào giấc ngủ, nhìn Đào Anh Thy điểm tĩnh ngủ, đôi mắt đen chăm chú nhìn côn, dường như không nhìn thấu cô…
Qua hai ngày, cơ thể Đào Anh Thy khôi phục, ngồi Rolls-Royce của Tư Hải Minh rời khỏi Hải Cảnh.
Ánh mắt xuyên qua cửa kính xe nhìn tới biển xanh phía xa.
Cô đã được đưa tới nơi này chắc chừng mười ngày rồi…
Khoảng thời gian tối tăm không thấy mặt trời, một ngày mà như một năm…
Chỉ muốn nhìn thấy sáu đứa nhỏ ngay lập tức, trong lòng cô liền có chút khẩn trương, còn cả áy náy, bọn chúng sẽ không trách mẹ không tới thăm chứ…
Rolls-Royce tiến vào Minh Uyển, tâm tình của Đào Anh Thy liền trở nên hoảng hốt.
Cô lại trở về rồi.
Vẫn là cô chủ động nói ra.
Mặc kệ Tư Hải Minh nghĩ thế nào, cô còn có chuyện chưa làm xong.
Vừa xuống xe, liền thấy sáu đứa nhỏ đang trước sau ra sức chạy về bên ngày.
Dường như không ngờ mẹ sẽ tới, Bảo Nam là đứa đầu tiên thắng gấp, mấy đứa phía sau nhào tới, từng đứa ngã chồng lên nhau.
Trong lòng Đào Anh Thy chua xót, bước lên, ôm từng đứa đứng vững lại: “Sao lại ngã thế, phải đi đứng cẩn thận chứ..”
Đôi mắt to tròn của sáu đứa nhỏ nhanh chóng rơm rớm, nước mắt vòng quanh.
Bảo Nam là đứa tỉnh táo lại đầu tiên, nhào lên trước: “Mẹ ơi!” “Mẹ đi!” “Mẹ di!” “Mę ơi!” “Me oi!” “Mẹ ơi!”
Cơ thể mềm mềm lại lần nữa nhào vào trong lòng cô, khiến cô thất thần, cứ như đây chỉ là giấc mộng vậy…
Bào Điển đứng cạnh nhìn cũng không nỡ lòng này, cuối cùng thì lũ trẻ cũng được nhìn thấy người mẹ ngày nhớ đêm mong. “Mẹ ơi, đài truyền hình không thả mẹ, con sẽ tới đài truyền hình nổ đài truyền hình luôn!” Bảo Nam hung hăng nói, trong mắt vẫn còn nước mắt bao quanh.
“Con muốn nổ trường học!” Bảo Long nói.
“Nổ hết luôn!” Bảo Vỹ giang hai tay ra.
“Mẹ ơi… đừng đi nữa…” Bảo My khóc đến đỏ cả mặt.
“Nhớ mẹ nhiều lắm…” Bảo Hân khịt mũi một cái, không nhịn được, nước mắt lại điên cuồng rơi.
Hốc mắt của Đào Anh Thy cũng nóng lên, ôm lấy bọn chúng.
Là lỗi của cô…
Tư Hải Minh đứng phía sau chứng kiến, trái tim cũng nóng lên.
Sau khi Đào Anh Thy về, đám nhóc chỉ một mực quấn lấy mẹ, ăn cơm cũng muốn dựa vào mẹ, khiến cho ăn một bữa cơm mà rất ồn ào. Cơm nước xong xuôi lại cùng nhau chơi đùa.
Buổi tối thì càng muốn ngủ với mẹ hơn.
Đào Anh Thy cũng không muốn trở về phòng ngủ một mình.
Ngủ với con thì an toàn hơn so với việc một mình một giường.
Chủ yếu là cô không muốn lại cùng Tư Hải Minh xảy ra cái gì.
Bây giờ cô không chỉ bài xích anh, mà còn sợ hãi anh…
Cơ thể có thể khôi phục, nhưng trái tim thì không..
Trong phòng làm việc, Tư Hải Minh nhận điện thoại của Chương Vĩ. “Đào Anh Thy có nhận một cuộc điện thoại, nhưng không tra được là của ai. Đối phương cố ý che giấu vị trí của mình. Nhưng cái khác thì không tìm ra được.”
Lông mày của Tư Hải Minh cau lại, là ai chứ…
Người nào gọi điện thoại cho cô?
Như vậy, việc cô nhớ con, trên thực tế là có mục đích khác…
Chẳng lẽ là người đàn ông nào gọi điện cho cô?
Sắc mặt Tư Hải Minh trở nên hung ác, lạnh lùng như băng. “Theo dõi sát sao cho tôi.” Anh ra lệnh.
“Rõ!”
Tư Hải Minh ném điện thoại lên bàn, nhiệt độ quanh người như thấp hẳn đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.