Chương trước
Chương sau
Vừa nhìn thấy Đào Anh Thy là anh ta đã đánh mất bản thân rồi.
“Đi thôi” Tư Viễn Hằng lại nói thêm một lần nữa.
“Em lười quan tâm anh rồi” Tân Diễm My nói xong thì trực tiếp xoay đi.
Cửa phòng bệnh đóng lại, Tư Viễn Hằng mới từ từ mở mắt nhìn lên trân nhà ngẩn ra.
Điện thoại di động bên cạnh vừa reo lên.
Trên màn hình hiện lên một chuỗi số xa lạ, nghe nhưng lại không nói gì, có vẻ như là đang chờ đối phương nói.
Đối phương hơi yên lặng, sau đó nói: “Thủ đoạn của cậu chủ Tư đúng là cao tay, sao lại không giành được người phụ nữ mà mình muốn chứ? Nếu như không sợ bị phát hiện thì tôi thật sự muốn đến bệnh viện thăm anh. So với Tư Hải Minh, tôi càng thích anh hơn.”
“Cảm ơn ý tốt, không cần đâu” Tư Viễn Hằng lạnh nhạt nói.
Đào Hải Hùng cười trầm thấp một tiếng: “Có thể hợp tác với anh là vinh hạnh của tôi. Yêu cầu của tôi rất đơn giản, là khiến cho Tư Hải Minh gặp chuyện để tôi có cơ hội làm lại. Cậu chủ Tư sẽ không nuốt lời chứ?”
Tư Viên Hằng không thích có người nói chuyện như vậy với mình.
“Vậy anh không sợ tôi nói chuyện chúng ta hợp tác cho Tư Hải Minh sao? Dù sao bây giờ chuyện cũng đã đến nước này, cá chết lưới rách”
“Anh chết thì không sao, nhưng mà người nhà của anh thì sao?”
Đào Hải Hùng chấn động: “Anh”
Lời của Tư Viễn Hằng rất rõ ràng, hợp tác mà anh không vui, vậy thì giết chết cả nhà anh ta.
Chuyện như vậy đối với một gia đình không có thế lực như nhà họ Xa mà nói rất dễ dàng.
“Cố gắng trốn cho kỹ vào, đừng để khi kế hoạch của anh vừa bắt đầu thì anh đã bị Tư Hải Minh bắt được” Tư Viên Hằng hừ lạnh một tiếng.
“Anh không lo lắng tôi bị Tư Hải Minh bắt được sao?” Đào Hải Hùng hỏi.
“Bây giờ anh không có quyền lựa chọn”
Đào Hải Hùng tức giận nhưng mà không nói thành lời.
Bây giờ đúng là anh ta không còn đường nào để lui, trừ hợp tác với Tư Viễn Hằng ra thì không còn con đường nào khác cả.
Anh ta hận không thể khiến Tư Hải Minh chất.
“Kiên nhân chút đi” Tư Viên Hằng nói xong, không đợi Đào Hải Hùng lên tiếng thì đã cúp điện thoại.
Đặt điện thoại xuống bên cạnh, ánh mắt nhìn ra cửa sổ, bên ngoài bóng đêm đen như mực, những con chuột cứ nghĩ là có thể chui rúc nhưng mà không ngờ tới là sẽ bị bắt.
Anh ta lo lắng chuyện Đào Hải Hùng sẽ bị bắt sao?
Không hề lo lắng.
Chẳng qua là cảm thấy khá là phiền phức thôi…
Đào Hải Hùng không dám nói ra chuyện hợp tác, vậy thì Tư Hải Minh không thể uy hiếp Đào Hải Hùng được?
Tư Hải Minh tàn nhãn, anh ta hiểu rõ, nhưng mà sẽ không bị uy hiếp, bởi vì khai ra thì sẽ sống không bằng chết.
Vậy nên Đào Hải Hùng này không thể giữ lại…
Thà là bị người ta nghỉ ngờ là giết người diệt khẩu cũng hơn là để bị bắt được rồi không chịu được tra tấn nói ra những lời không nên nói.
Đào Hải Hùng trà trộn trong quán bar Muôn Màu Muôn vẻ, sau khi dùng di động của người khác gọi điện cho Tư Viễn Hằng xong thì đổ chai rượu vào miệng uống.
Đang uống thì bỗng nhiên cánh tay bị người khác đụng vào, lực đụng quá mạnh nên rượu trong miệng suýt chút nữa đã phun ra ngoài.
Tức giận đến mức đặt chai rượu xuống muốn đánh nhau.
Nhưng mà lúc định đứng dậy lại cảm thấy mình không thể nào bị lộ, nếu không sẽ bị người của Tư Hải Minh nhận ra.
Sau khi anh ta bỏ trốn thì lúc nào cũng như chim sợ cành cong, cũng không dám liên lạc với người nhà, sợ là bị Tư Hải Minh bắt lại.
Từ nhỏ đến lớn anh ta chưa từng chịu ấm ức như vậy, thật sự rất nghẹn.
Một ngày nào đó anh ta sẽ lại đứng lên, đại nạn không chết nhất định sẽ có phúc về sau.
Càng nghĩ càng giận, cầm lấy chai rượu bên cạnh rót xuống.
Trực tiếp uống rượu quên đời.
Uống rượu xong, lúc anh ta chuẩn bị ra khỏi quán bar, vừa đứng lên thì cả người đã co rút, ngã thẳng xuống đất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.