Chương trước
Chương sau
Đào Anh Thy cảm nhận rõ ràng được lực trên cánh tay đang siết lấy eo cô bỗng thả lỏng hơn, ngay cả cơ thể Tư Hải Minh cũng trở nên cứng nhắc, sau đó Tư Hải Minh rút tay về.
Nét mặt Đào Anh Thy không hề có bất cứ biểu cảm dư thừa nào, nhưng mà trong lòng cô thì cứ như là có axit chảy qua…
Không cần hỏi thì cô cũng đã biết đáp án trong lòng Tư Hải Minh.
Thân thể anh hơi lùi về sau một bước, sau đó lại một bước rồi một bước, sau đó dừng lại nhìn vào trong phòng nói: “Có lẽ sáu nhóc con cũng đã tỉnh rồi, tôi đi xem thử.”
Nói xong thì đi vào phòng ngủ đóng cửa lại.
Đào Anh Thy vô lực dựa vào ván cửa, tim đập như Cô chỉ cố ý nói như vậy, muốn để Tư Hải Minh biết trống. khó mà lui.
Mà Tư Hải Minh đúng là không khiến cô thất vọng… Sau đó sáu nhóc con đi theo Tư Hải Minh đến trường học, trong phòng lại trở nên yên tĩnh, lại chỉ còn lại một mình Đào Anh Thy.
Nhìn người giúp việc dọn dẹp nhà cửa, trong lòng Đào Anh Thy vô cùng bình tĩnh.
Giống như là chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Sáng sớm sau khi có được đáp án của câu hỏi kia xong thì cô đã không cần phải suy nghĩ rối ren gì nữa, thậm chí cũng không cần lo là Tư Hải Minh sẽ lại xuất hiện.
Châm chọc bản thân, đúng là một kế hay…
Người như Tư Hải Minh này cả đời cũng sẽ không thích bất cứ ai, ngàn vạn lần đừng cho rằng bản thân chính là người đặc biệt đó, không ai có thể vượt qua được.
Cô cũng vậy…
Đào Sơ Tâm đi từ trong phòng ăn ra, ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, liếc nhìn Đào Hải Hùng cũng vừa đi ra khỏi phòng ăn: “Hôm nay anh về thành phố Tân sao?”
“Không về lẽ nào để một mình Cố Mạnh khống chế hết mọi chuyện sao?”
Đào Hải Hùng cười nhạt. “Anh đi trước sang đó sớm một chút, không thì hai ngày nữa em cũng qua đó được rồi. Bên này không cần phải… đợi nữa.”
Đào Sơ Tâm nói. “Bận trước bận sau như vậy lại uổng công, đúng là xui xẻo.”
Đào Sơ Tâm nghĩ, còn không phải sao?
Không chỉ vậy mà còn ảnh hưởng đến tổng công ty, nếu như bây giờ không có gì bất ngờ, vậy thì chuyện này đã hỏng rồi.
Điện thoại bên cạnh Đào Hải Hùng vang lên, anh ta liếc nhìn, chắc chắn là không muốn nghe.
Đào Sơ Tâm nhìn vẻ mặt của anh ta thì cũng biết là do ai gọi tới: “Bây giờ lợi ích của công ty mới là điều quan trọng nhất, đừng có mà chấp nhặt đùa vui.”
Đào Hải Hùng nghe điện thoại: “Có rắm mau thả.”
“Chuyện hợp tác với công ty Kỷ Nguyên lần trước, đơn đặt hàng xảy ra chút vấn đề.”
Đào Hải Hùng hoảng sợ đứng dậy: “Vấn đề gì?”
“Đối phương chạy rồi, nhưng mà ba đã báo cảnh sát rồi, nếu như điều tra được có khi sẽ cứu vớt được chút tổn thất.”
“Đồ đáng ghét, công ty không phải đang hợp tác rất tốt với tập đoàn thương mại Hoàn Cầu rất đáng tin sao? Sao lại chạy?”
Đào Hải Hùng giận dữ hỏi. “Bên phía tập đoàn thương mại Hoàn Cầu cũng bị gạt, tổn thất mấy trăm tỷ.” Cố Mạnh nói. “…” Đào Hải Hùng cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, ngã ngồi xuống ghế sofa.
Đào Hải Trạch nghe vậy đã biết có chuyện gì xảy ra, sắc mặt trắng bệch.
Tin tức này đúng là tai họa mà. Đào Hải Hùng cúp điện thoại: “Bây giờ anh về thành phố Tân.”
Nói xong thì quay đầu đi, rất gấp gáp.
Hình tượng đoan trang của Đào Sơ Tâm bỗng chốc mốc meo.
Đầu tiên là chi nhánh công ty, bây giờ là tổng công ty, đúng là nghèo còn gặp eo! Nếu như là lúc này tài chính mấy trăm tỷ không kiếm lại được, vậy thì sẽ thế nào? Không đến mức cùng đường chứ?
Sẽ không đâu, công ty nhà họ Xa đã là xí nghiệp lâu năm, làm thế nào cũng không thể bị sụp đổ.
Nhận được tin thì Đào Hải Trạch đang đi từ trên lâu xuống, đều không chú ý đến chữa xương sườn nữa, Xa Huệ Anh đi sau cũng vô cùng bối rối. “Đơn hàng hợp tác với công ty kỷ nguyên xảy ra vấn đề gì sao?” Đào Hải Trạch vội vàng hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.