Chương trước
Chương sau
Tư Hải Minh bắt lấy bàn tay đang run sợ.
của Đào Anh Thy, tuy là rất nhẹ nhưng vẫn cảm nhận được, Nhưng mà cô lại không thấy là việc run rẩy này thể hiện điều gì.
Sẽ không, không làm chuyện gì đáng sợ với cô chứ…
“Tôi sẽ không làm như vậy, yên tâm đi..”
Đào Anh Thy giật mình ngạc nhiên, không làm vậy? Vậy bây giờ anh.
“Tôi sẽ giết chết Tư Viễn Hằng”
Hai hàng lông mày thanh lệ của Đào Anh Thy nhăn lại, lấy tay phải đẩy anh ra: “Anh buông ra”
Tư Hải Minh dùng một tay giữ hai cổ tay của cô lại đẩy lên đỉnh đầu khiến cơ thể của hai người càng sát lại gần nhau hơn.
Đào Anh Thy không biết là do giấy dụa hay là do cảm giác gần gũi mà gương mặt của cô bỗng ửng đỏ.
“Tư Hải Minh…
“Không xin tha cho cậu ta?” Hơi thở của Tư Hải Minh lạnh lẽo: “Hửm?”
“Đó là em trai của anh, tôi cầu xin gì chứ?
Chết thì cũng là nhà anh thiếu mất một người.”
Đào Anh Thy vô tình nói.
Cô chỉ có thể vô tình như vậy, bởi vì một khi cô mở miệng cầu xin cho Tư Viễn Hãng thì không biết là Tư Hải Minh sẽ làm gì.
Tất nhiên là cô không muốn Tư Viễn Hãng xảy ra chuyện!
Hơn nữa lúc đó cô và Tư Viễn Hằng cũng không xảy ra chuyện gì cả.
Đó hoàn toàn là trùng hợp.
Trong lúc Tư Hải Minh đang ngẩn người thì Đào Anh Thy giật giật người: “Anh, anh… có thể buông tôi ra chưa?”
Lại nhìn xuống phía dưới thì đã nhận ra vấn đề.
Nhưng mà đã không còn kịp nữa, cô cảm nhận được phản ứng khủng bố của Tư Hải Minh.
Da đầu của Đào Anh Thy tê rần, trừng mắt nhìn Tư Hải Minh: “Anh… anh bình tĩnh một chút…
*Em giúp đi”
“Anh… Chúng ta vừa cãi nhau xong! Gần đây quan hệ giữa chúng ta cũng không tốt, Đào Anh Thy nhắc nhở anh nhớ sự thật này.
“Có được hay không là do tôi quyết định”
Gương mặt đẹp trai của Tư Hải Minh lại sát lại gần, dừng lại trước khuôn miệng nhỏ nhắn của Đào Anh Thy hai milimet. “Lần sau mà còn thấy em và cậu ta dây dưa với nhau thì sẽ ném em xuống biển làm mồi cho cá”
“Gì mà dây dưa, đó là… ừm.” Đào Anh Thy đang nói thì Tư Hải Minh đã mạnh mẽ hôn lên môi cô khiến cô thở không nổ, lúc kịp phản ứng thì giấy dụa theo bản năng.
Nhưng mà thể lực cô đã tiêu hao trong lúc.
phản kháng với Tư Hải Minh ban nấy, lần này giấy giụa chỉ khiến nhiệt độ hai cơ thể ngày càng cao.
Trong lòng Đào Anh Thy không muốn, cô muốn chống cự.
Nhưng mà khi nhận ra phản ứng mãnh liệt của Tư Hải Minh thì cơ thể của cô lại nhanh chóng tỏ vẻ “đáp lại”.
Điều này khiến cô rất khó chịu, cô không nên như vậy.
Đang lúc Đào Anh Thy bị bị Tư Hải Minh hôn, càng ngày càng mạnh mẽ, đã đến lúc không thể ngăn lại được thì…
“Mẹ, mở cửa đi”
“Ba ơi! Mẹ ơi! Mở cửa đi!”
“Mẹ”
“Me ơi”
“Mẹt”
Tiếng con nít gõ cửa vang lên truyền vào phòng.
Động tác của hai con người trên giường bỗng dừng lại, Đào Anh Thy cảm nhận như là đang trôi dạt trên biển thì bắt được gỗ nối, trời đất tươi đẹp, lập tức luôn qua Tư Hải Minh chui ra ngoài, xuống giường.
Đứng ở một vị trí cách xa giường, ánh mắt đề phòng nhìn Tư Hải Minh, xoay người chạy đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, Đào Anh Thy cười vô cùng tươi: “Sao mà nhanh thế đã tìm thấy mẹ rồi?
Bám mẹ quá đấy”
Sáu đứa nhóc nghe vậy thì mắt sáng lên: “Vâng, đã tìm thấy mẹ rồi”
“Mẹ, chúng ta chơi mèo vờn chuột không?” Bảo Hân hỏi.
“Mẹ, con tìm ra một chỗ chơi mèo vờn chuột rất hay, con dẫn mẹ đi xem” Bảo Vỹ đi lên kéo tay Đào Anh Thy nói.
Cả người Đào Anh Thy đầy mồ hôi, nếu là chỗ tốt thì đừng để mẹ thấy chứ, nếu không.
không phải tìm một cái là sẽ ra sao. Đúng là đáng yêu quá đi mà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.