Chương trước
Chương sau
*Cậu ta cũng nghe lời em quá chứ: Tư Hải Minh lạnh lẽo nhìn cô.
“Chắc anh †a cũng không muốn bị hiểu lầm!”
“Hiểu lầm cái gì?”
“Tôi chạy tới thăm ba tôi, vừa hay Tư Viễn Hằng cũng tới đây lấy thuốc, chẳng lẽ anh sẽ không nghĩ nhiều hay sao? Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, tôi cũng không cảm thấy mình làm sai!” Đào Anh Thy không nhịn được mà hơi lên giọng Sắc mặt Tư Hải Minh trầm xuống, rất là khó coi. Đây là lỗi của anh?
Cô cảm thấy Tư Viễn Hãng xuất hiện ở đây là trùng hợp thật? Nếu sợ hiểu lầm thì anh ta đã không lái xe chạy ngang xe anh, để anh nhìn thấy!
Hay là, cô cố ý?
Đã trễ như vậy rồi còn chạy tới thăm người ba không có máu mủ, cô đang suy nghĩ gì?
Bởi vì Đào Anh Thy nói thẳng ra nên bầu không khí trong xe càng thêm áp lực tới mức sắp nổ tung.
“Anh sẽ không cho là tôi lén lút đi gặp riêng Tư Viễn Hằng đó chứ?” Đào Anh Thy hỏi anh, nhìn thẳng vào đôi mắt sắc như ưng của Tư Hải Minh!
Trong nháy mắt, Đào Anh Thy cảm thấy lòng quá mệt mỏi: “Anh thích đi điều tra thì cứ đi đi!”
Nói xong, leo xuống khỏi người Tư Hải Minh, ngồi qua bên cạnh, cách anh một khoảng, dán sát vào cửa xe, nhìn bóng đêm đen kịt ngoài cửa sổ xe! Không muốn giải thích nữa!
Tư Hải Minh mặt căng như chảo, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Đào Anh Thy!
“Tôi cảm thấy trước mặt anh tôi làm cái gì cũng là sai, nếu như… tôi khiến anh không thích như vậy, thả tôi đi đi!” Đào Anh Thy nhìn ngoài cửa số xe, nói như thế.
Tư Hải Minh run bản lên, hung dữ nói: “Em đừng mơ rời đi!”
Đào Anh Thy không nói chuyện, xem ra anh sẽ không để cho cô đi…
Rolls Royce ngừng lại trước Biệt thự Minh Uyển, Đào Anh Thy xuống xe, đi vào sảnh lớn, nhìn thấy quản gia Bào Điển thì hỏi: “Sáu đứa nhỏ đâu?”
“Chơi rất vui, chơi trên giường một lát thì ngủ mất! Quản gia Bào Điển nói, vừa muốn cười thì nhìn thấy người sau lưng đi vào, vẻ mặt lạnh lùng kèm theo đó là bầu không khí bất thường, nụ cười trên mặt cứng đờ, trở nên vô cùng cung kính!
“Tôi đi xem một chút” Đào Anh Thy nói, rồi đi thẳng tới chỗ thang máy.
Quản gia Bào Điển cẩn thận nhìn ngài Hải Minh, chỉ thấy ngài Hải Minh không nói một lời, đi thẳng tới phòng làm việc!
Quản gia Bào Điển nghĩ thầm, có chuyện gì thế? Cô Đào lại chọc giận ngài Hải Minh?
Chắc là vậy rồi, nếu như là ngài Hải Minh chọc giận cô Đào thì bầu không khí sẽ không phải như vậy…
Đào Anh Thy nhẹ nhàng ngồi xuống bên mép giường, nhìn sáu đứa nhỏ say ngủ trên giường.
Trong lòng rất không nỡt Đưa thay sờ chân ngắn mũm mĩm của bọn nhỏ, lại cúi người ôm lấy cơ thể nhỏ mềm mềm đầy mùi sữa khiến cô yêu thích không buông tay!
Trong lòng vui vẻ, đầu vùi vào cổ Bảo An, hốc mắt cay xè.
Vội kìm nén tâm tình!
Tại sao phải như vậy? Cô cũng không có mất gì cả, không phải sao?
Nhất định phải nghĩ mấy chuyện không thực tế, thêm phiền não! Ngay cả cô cũng xem thường mình!
Ngồi trong phòng sáu đứa nhỏ một lát, Đào Anh Thy về phòng ngủ trước đó của mình.
Cô không thể đến phòng Tư Hải Minh!
Cũng hy vọng Tư Hải Minh đừng ép cô!
Đào Anh Thy tắm rửa xong thì leo lên giường, trước khi ngủ, Tư Hải Minh cũng không có xuất hiện nữa.
Khi Tư Hải Minh ra khỏi phòng làm việc thì đã chín giờ, đi vào phòng ngủ nhưng không thấy Đào Anh Thy, sắc mặt lập tức thay đổi!
Cầm điện thoại di động lên gọi cho Chương Vĩ: ‘Đi kiểm tra video giám sát bệnh viện!”
“Vâng, bệnh viện nào?” Chương Vĩ hỏi lại nhưng không nghe Tư Hải Minh đáp: “Ngài Hải Minh?”
“Không cần!” Tư Hải Minh trực tiếp cúp.
điện thoại.
Chương Vĩ ngẩn ra nhìn điện thoại đã cúp máy, chỉ có thể dùng hai chữ kỳ quái để diễn tả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.